Lúc này người đàn ông giằng co với cô gái nhỏ đột nhiên đặt hai tay ở trên đại địa.
Lát sau, đại địa sôi trào như thể nước sôi.
Một thứ thô to như thân cây không ngừng bắn ra từ lòng đất.
Thân cây cuồng bạo, quất hết thảy chung quanh.
Ảo ảnh Cửu Vĩ Yêu Hồ sau lưng cô gái nhỏ trực tiếp bị quất biến mất.
Cô gái nhỏ dựa vào thân pháp bén nhạy, không ngừng tránh né những cây cuồng bạo ấy.
Một ít điểm sáng màu xám tản ra từ trên cây, xâm nhập mọi không gian.
"Độc!"
Sắc mặt cô gái nhỏ chợt biến, khuôn mặt đỏ biến thành màu xám.
Mà giờ khắc này, dưới nền đất, Lưu Tô Minh Nguyệt nhả miệng đang cắn tai Tiêu Trần ra.
"Mau mau chạy mau, thuật pháp hệ Mộc, trời sinh khắc chế độn thổ."
Toàn bộ lòng đất đột nhiên xuất hiện vô số rễ cây, vốn dĩ dựa vào độn thổ của Lưu Tô Minh Nguyệt, có thể tùy ý đi lại dưới đất.
Rễ cây đột nhiên xuất hiện cầm cố xung quanh.
"Mau chạy lên trên!"
Trên người Lưu Tô Minh Nguyệt đột nhiên bộc phát ra hào quang màu vàng đất, mang theo Tiêu Trần lao thẳng lên mặt đất.
"Mẹ nó, có người đánh rắm."
Tiêu Trần vừa ra mặt đất, thì cảm nhận được kịch độc phiêu tán trong không trung.
Còn chưa kịp phản ứng, vô số rễ cây to lớn phủ đầu quất tới.
"Sâm La Thiên Hạ."
Lưu Tô Minh Nguyệt đứng trên đầu Tiêu Trần, tay nhanh chóng điểm vài cái trên không trung.
Mấy rễ cây quật tới đột nhiên ngừng lại.
Trên thân cây xám tro bắt đầu biến thành xanh biếc nhan sắc, sau đó vậy mà còn mọc ra lá non.
Như bệnh truyền nhiễm, nhúm lục sắc ấy nhanh chóng tản ra.
Trên đại địa tan hoang màu xám nháy mắt trở nên sinh cơ bừng bừng, xanh um tươi tốt, xuất hiện mảng lớn rừng rậm.
Độc khí phiêu đãng trên không trung, tựa hồ cũng bị tinh lọc sạch sẽ.
"Minh Nguyệt, hình như ca ca hút trúng khí độc."
Lúc này sắc mặt Tiêu Trần biến thành u ám vô cùng, làn da trên mặt như là vỏ cây, nhanh chóng khô héo.
"Anh anh anh là ai thế?" Lưu Tô Minh Nguyệt sợ đến run lẩy bẩy.
"Tôi là đại gia của cô, mau cứu mạng đi!"
Lúc này Tiêu Trần cũng không quên liếc mắt một cái.
Lưu Tô Minh Nguyệt sợ đến sắp bật khóc, ánh huỳnh quang xanh biếc trên người càng không ngừng tiến vào trong cơ thể Tiêu Trần.
Thân thể héo rũ tan hoang của Tiêu Trần, từ từ khôi phục lại.
"Đại Uy Diệt Thiên Thần Hỏa."
Lúc này hán tử kia nhanh chóng kết ấn, ngay khi anh ta kết ấn xong, độ nóng của cả không gian nhanh chóng tăng lên, trên bầu trời tăm tối đột nhiên biến thành đỏ bừng, giống như cục sắt bị thiêu đỏ.
Từng điểm lửa màu đỏ bắt đầu rơi xuống từ trên trời.
Một cơn mưa lửa không thể tránh né lập tức rơi xuống.
"Phong hỏa thập vạn, hách liệt thôi sơn."
Giọng nam lại vang lên, gió to màu đen bỗng nhiên nổi lên.
Gió trợ thế lửa, trên bầu trời đột nhiên dấy lên liệt hỏa ngập trời.
Trong nháy mắt, hỏa diễm bão tố, mưa rơi tầm tã.
"Thứ anh ta dùng hẳn là thuật pháp ngũ hành bản nguyên của thế giới này, chúng ta không thể đối kháng với anh ta."
Cô gái nhỏ chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Tiêu Trần bên người, sắc mặt cô ta hơi khó coi, xem ra hẳn là bị kịch độc kia ảnh hưởng.
"Con mẹ nó cô cách xa tôi ra chút đi, toàn mùi khai của hồ ly."
Đối với con hàng này, Tiêu Trần không hề cho sắc mặt tốt, nếu có thể, Tiêu Trần rất muốn đánh chết cô ta ngay tại chỗ.
Cô gái nhỏ không thèm để ý cười nói: "Cậu thấy hôm nay tỉ lệ sống của chúng ta bao lớn?"
Tiêu Trần liếc mắt: "Có rắm mau thả, đừng đứng đây tìm đề tài như thế."
"Anh ta là người hộ giới, mục đích đúng là bảo vệ cho sự an ổn của phương thiên địa này, nếu như xuất hiện nguy cơ lớn hơn, anh ta sẽ không ưu tiên lựa chọn đánh chết chúng ta."
Khóe miệng cô gái nhỏ hơi nhếch, dáng vẻ muốn làm chuyện xấu.
Trên bầu trời mưa hỏa diễm xối xả, lúc này nóng nảy hạ xuống.
Rừng cây Lưu Tô Minh Nguyệt làm ra trong nháy mắt đã bị bốc hơi hầu như không còn.
"Lửa này rất lợi hại, tôi không đỡ được." Lưu Tô Minh Nguyệt kéo tai Tiêu Trần, lớn tiếng hô.
Cô gái nhỏ vung tay lên, ảo ảnh hồ ly to lớn lại xuất hiện, bảo vệ hai người ở giữa.
Mưa lửa không ngừng nện lên ảo ảnh hồ ly, sắc mặt của cô gái nhỏ càng ngày càng khó coi, khóe miệng thỉnh thoảng có máu tươi tràn ra.
Tiêu Trần bên cạnh nhìn mà vui vẻ, suýt chút nữa thì cười ra tiếng, nếu có thể Tiêu Trần rất muốn đi tới cho cô ta.
Cô gái nhỏ không hề dông dài, nói thẳng: "Ở sâu trong biển Vạn Sâm có một phong ấn rối loạn, nếu như có thể mở phong ấn, sự chú ý của anh ta sẽ bị dời đi, chúng ta có thể tránh được kiếp nạn này."
"Vậy cô đi mở đi, nói tôi làm gì?" Tiêu Trần nhún vai, dáng vẻ xem kịch vui.
"Tôi cần một người đến ngăn chặn anh ta, nếu không chỉ dựa vào một mình tôi thì sẽ không rảnh để đi mở phong ấn." Nhìn dáng vẻ gợi đòn của Tiêu Trần, cô gái nhỏ cắn răng nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận