Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1639: Chuyện xưa của thiếu niên

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Sấm sét đen kịt quay cuồng xung quanh Tiêu Trần.
"Ầm!"
Năm ngôi sao ầm ầm đâm vào sấm chớp, trong nháy mắt đã bị tan ra.
Dòng sông thời gian, nơi cho dù là Tiêu Trần cũng thật sự không dám đặt chân, chỉ cần dính một chút thôi, dù cho lớn nhân quả.
Nhưng bây giờ từ lời của thiếu niên, không khó để Tiêu Trần phân tích ra được, Tiêu Trần hoàn chỉnh từng đi ngược dòng bên trong dòng sông thời gian.
Quan trọng nhất là, có lẽ Tiêu Trần hoàn chỉnh không lấy thái độ của một người đứng xem, đi nhìn tất cả bên trong dòng sông thời gian.
E là tại một tiết điểm thời gian nào đấy, Tiêu Trần hoàn chỉnh đã thay đổi tiến trình phát triển của lịch sử.
Cái gì gọi là to gan lớn mật, cái này gọi là to gan lớn mật, thế nhưng to gan lớn mật cũng không thể hình dung loại hành vi này, đây đúng là ăn gan hùm mật gấu mà.
Hiện tại Tiêu Trần hoàn toàn có lý do để tin tưởng, sở dĩ Tiêu Trần hoàn chỉnh chia ra làm ba, cũng là bởi vì nhiễm phải nhân quả lớn của dòng sông thời gian, hắn thấy có chút bất đắc dĩ.
Trong nháy mắt này, thậm chí Tiêu Trần còn nghĩ tới một chuyện.
Chính là trong sông Tịch Tịnh trên địa cầu, vì cứu tiểu cô nương nhà họ Mã, Tiêu Trần từng tiến vào dòng sông thời gian, nhưng lại phát hiện một bộ phận thời gian trong sông đã bị xóa.
Tiêu Trần vẫn luôn cho rằng, một đoạn dòng sông thời gian bị cắt kia là "chuyện tốt" do xúc tu đỏ dị vực làm.
Khi đó Tiêu Trần vẫn chưa suy nghĩ nhiều, hiện tại ngẫm lại tỉ mỉ, xúc tu đỏ ấy không có thực lực để đi cắt đứt một bộ phận dòng sông thời gian.
Bây giờ Tiêu Trần có thể đoán rằng, một bộ phận dòng sông thời gian bị cắt đứt nọ.
Rất có thể là vì lúc đi ngược dòng, Tiêu Trần hoàn chỉnh đã giao thủ với đại khủng bố kia trong dòng sông thời gian.
Dòng sông thời gian bị cắt cụt, rất có thể là thương tích để lại sau trận đại chiến.
Nếu như là Tiêu Trần hoàn chỉnh, còn có đại khủng bố nọ, thì tuyệt đối có năng lực làm đến bước này!
Liên kết mọi chuyện như vậy thì cũng nói thông.
Tiêu Trần nhìn thiếu niên, cau mày nói: "Thế nhưng tôi không muốn bái anh làm thầy."
Tiêu Trần tự nhận mình không phải là người tốt lành như, nhưng cũng tuyệt đối không phải người xấu, ít nhất thiện ác rõ ràng.
Mà thiếu niên tính cách vặn vẹo, sở thích cực kỳ đặc biệt, hành động của hắn ta thật ra đã vượt qua phạm vi của con người.
Thậm chí hắn ta vẫn luôn gọi những tu sĩ kia là sâu, cho dù thiếu niên mạnh cỡ nào, Tiêu Trần cũng không muốn làm bạn cùng người như vậy.
Thiếu niên tủi thân nói: "Tại sao vậy chứ? Đây không phải chính cậu yêu cầu sao? Tôi đã đợi cậu vô số năm rồi."
Tiêu Trần nhìn dáng vẻ mất mát của thiếu niên, có chút không đành lòng.
Thời đại của võ giả cách thời đại của hắn khá xa, thiếu niên lại một mực đợi ở nơi này vô số năm, không thể không nói điều ấy thực sự khiến Tiêu Trần kính phục.
Tiêu Trần suy nghĩ một chút nói: "Vậy anh có thể nói một chút đầu đuôi sự tình không, cuối cùng để tôi cân nhắc xem có nên bái anh làm thầy hay không?"
Nghe nói như thế, tâm trạng của thiếu niên lại chùng xuống lần nữa.
Thiếu niên suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nhìn Tiêu Trần, và rồi lôi kéo Tiêu Trần ngồi lên giường.
Thiếu niên ôm tay Tiêu Trần, nhẹ nhàng nói: "Tôi là Trương Cảnh, thời đại tôi ra đời được đời sau gọi là thời đại tinh thần..."
Thiếu niên chậm rãi kể lại, kể lại mọi chuyện của mình.
"Cảnh Nhi, đừng có chạy lung tung."
Ở trên đường cái phồn hoa, một nữ tử phong thái thướt tha vừa mặc cả với chủ quán, vừa gọi đứa trẻ nghịch ngợm bên cạnh mình.
Một hán tử thật thà mỉm cười đứng bên cạnh nhìn hai mẹ con.
Nữ tử bắt không được con mình, tức giận nhéo tai hán tử: "Anh xem con anh đi kìa, đều do anh chiều nó quá đấy."
Hán tử đau đến nhe răng trợn mắt, khom người không ngừng xin vợ mình tha.
Hán tử vừa xin tha vừa làm mặt quỷ với đứa trẻ bảy tám tuổi bên cạnh.
Bộ dạng tức cười ấy khiến đứa trẻ không ngừng cười khanh khách.
Thiếu niên cười vui vẻ không âu lo như thế.
Bỗng dưng bầu trời trong xanh chuyển thành màu đỏ, tai nạn tới đột nhiên như vậy, tàn nhẫn như vậy.
Một cột sáng nóng rực đánh xuống từ trời cao, sau đó đứa trẻ nhìn thấy tất cả tan vỡ.
Đứa trẻ bị dọa sợ đột nhiên cảm nhận được sự ấm áp, đó là cảm giác quen thuộc, là vòng ôm của người mẹ.
Người mẹ ôm con mình, bảo vệ nó bằng tấm thân của mình.
Sau đó đứa trẻ nhìn thấy mặt người cha, biểu cảm trên khuôn mặt ấy cậu không tài nào hiểu được, rất nhiều năm sau đứa trẻ mới hiểu ra rằng biểu cảm kia là kiên quyết.
Người cha ôm người mẹ, người mẹ lại ôm con mình, trước khi lửa lớn cắn nuốt tất cả, hai người giành lấy hi vọng sống sót cho cậu.
Đứa trẻ sợ đến cháng váng, quên cả khóc, cứ như vậy ngơ ngác nhìn bị người cha và người mẹ bị đốt cháy.

Bình Luận

0 Thảo luận