Mạc Càn Sơn biết mình thất thố, vẻ mặt trong nháy mắt khôi phục bình thường, "Tiểu huynh đệ đang nói cái gì, Mạc mỗ nghe không hiểu."
"Nghe không hiểu? Con bà nó ông đang muốn nghe tiếng Anh à?" Tiêu Trần không nhịn được trợn trắng mắt.
Mạc Càn Sơn không biết tiếng Anh là cái gì, đương nhiên càng không thể nói cho Tiêu Trần chuyện về Vận Mệnh Thiên Quốc.
Bởi vì điều tổ huấn đầu tiên của nhà họ Mạc với gia chủ các đời là, cho dù như thế nào không được tiết lộ chút tin tức nào về Vận Mệnh Thiên Quốc.
Mạc Càn Sơn biết Tiêu Trần muốn tìm hiểu thứ gì, chắc chắn không thể nói qua loa cho xong được.
Mạc Càn Sơn cũng rất dứt khoát nói: "Trừ cái này ra, yêu cầu của tiểu huynh đệ, Mạc mỗ đáp ứng toàn bộ."
"Con bà nó, tôi biết ngay sẽ như vậy mà." Tiêu Trần trợn trắng mắt, giao tiếp cùng những người này, thật sự là phiền phức.
Tiêu Trần suy nghĩ một chút nói: "Theo tôi biết thì, tử sĩ Tiên Đăng của ông hẳn là thiếu một ngàn."
Đồng tử Mạc Càn Sơn co rụt lại, trong lòng âm thầm đề phòng.
"Không cần căng thẳng." Tiêu Trần lắc đầu, nói tiếp.
"Lần này tới Đại Diệt tinh không, thế lực lớn nhất không ngoài mấy nhà các ông, Thiên Lang chúng, Phong Tam Kỳ, nhà họ Mạc ông, nếu như vẫn còn có, thì phải là Thú Vương đối diện."
"Tuy rằng Thiên Lang chúng bị tôi giết đi một tí, nhưng ngoại trừ Kỳ Nha ra thì đều là chút nhãi tôm nhãi tép, quân Tham Lang của bọn họ vẫn còn, đây là một trong những mối họa lớn nhất."
"Thiên Lang chúng mất đi Đại đương gia, Phong Tam Kỳ là người được lợi lớn nhất. Hắn ta là người sáng lập Thiên Lang chúng sớm nhất, Kỳ Nha cũng chẳng qua là tấm mộc của hắn ta mà thôi."
"Kỳ Nha đã chết tươi, Phong Tam Kỳ tất nhiên sẽ tiếp nhận quân Tham Lang. Thiết Phù Đồ của hắn ta cộng thêm quân Tham Lang, cho dù là Thú Vương đối diện, cũng không có cách nào chống lại."
"Theo tính cách của tên mõ già Phong Tam Kỳ kia, không giết sạch các ông, các ông đã thấy may mắn lắm rồi, còn muốn đoạt bảo, chưa tỉnh ngủ à?"
Mạc Càn Sơn nghe mà trong lòng lạnh lạnh.
"Có phải rất tuyệt vọng không." Tiêu Trần vui vẻ cười.
"Có điều không cần lo lắng, nếu như ông nguyện ý nói cho tôi biết chuyện về Vận Mệnh Thiên Quốc, tôi không ngại giúp ông một phen."
Mạc Càn Sơn nhìn Tiêu Trần, lại nhìn binh sĩ Thanh Phong Thần Nhai, số người không giống.
Mạc Càn Sơn cau mày nói: "Cậu là muốn dùng Thanh Phong Thần Nhai và tử sĩ Tiên Đăng đối kháng Phong Tam Kỳ?"
"Gì?" Tiêu Trần sửng sốt một chút, sau đó xùy cười một tiếng: "Tôi không nỡ để mấy tiểu cô nương đấy đi liều mạng cho tôi đâu, tên mõ già Phong Tam Kỳ kia rất dễ giải quyết, tôi đi gặp hắn ta một lần là được."
Mạc Càn Sơn sẽ tin sao, nếu tin thật thì ông ta là đầu heo rồi còn gì?
Phong Tam Kỳ là một nhân vật kiêu hùng cỡ nào, một người lông đều chưa mọc đủ như cậu, đi gặp mặt một lần sao có thể giải quyết vấn đề.
Bịa chuyện thì cũng không thể bịa như vậy được.
Mạc Càn Sơn lắc đầu: "Có thể nói mấy lời thực tế không?"
Mí mắt Tiêu Trần giật giật, nếu như ở trước đây, chắc chắn phải đập nát đầu chó của con hàng này rồi.
"Biết Phong Tam Kỳ ở nơi nào không?" Tiêu Trần nhịn xuống xúc động đánh người hỏi hỏi.
Mạc Càn Sơn gật đầu, chỉ bên phải nhất: "Viên tử tinh kia chính là đại bản doanh của Phong Tam Kỳ."
"Nếu tôi mang Phong Tam Kỳ đến hòa đàm với ông, ông có thể nói cho tôi chuyện về Vận Mệnh Thiên Quốc không?" Tiêu Trần hỏi.
Mạc Càn Sơn ngẩn người, suýt chút nữa thì bật cười cười.
Mạc Càn Sơn gật đầu: "Nếu như tiểu huynh đệ có thể mang Phong Tam Kỳ qua đây thật, tôi nhất định sẽ đáp ứng của nguyện vọng tiểu huynh đệ."
Phong Tam Kỳ là ai, Mạc Càn Sơn ông rõ ràng vô cùng.
Muốn cho hắn ta qua đây hoà đàm cùng mình, lại còn ở trong tình huống Phong Tam Kỳ chiếm hết thượng phong, không khác người si nói mộng.
"Nếu ông dám nuốt lời, ông đây sẽ làm thịt ông." Sắc mặt Tiêu Trần âm trầm xuống.
Nhìn khuôn mặt âm trầm của Tiêu Trần, Mạc Càn Sơn đột nhiên cảm giác như có gai ở sau lưng, thậm chí tóc gáy đều dựng lên.
"Như Vân Như Vũ, đưa tôi đi nơi đó." Tiêu Trần gọi hai chị em qua.
Mạc Bối Bối bên cạnh thấy Tiêu Trần thật sự muốn đi tìm Phong Tam Kỳ, nhanh chóng chảy nước mắt.
"Ba." Mạc Bối Bối lắc tay Mạc Càn Sơn thật mạnh.
Mạc Càn Sơn bất đắc dĩ lắc đầu, uy hiếp lớn nhất đời này của ông ta chính là nha đầu kia.
Mạc Càn Sơn ngăn cản Tiêu Trần: "Tiểu huynh đệ, cho dù cậu có thủ đoạn gì, cậu đều khó có thể bắt Phong Tam Kỳ được, nghe tôi khuyên một câu, đừng đi, cậu như vậy là đang tìm cái chết vô nghĩa."
"Vậy ông nói cho tôi biết chuyện về Vận Mệnh Thiên Quốc." Tiêu Trần không sao cả nhún vai.
Mạc Càn Sơn thở dài: "Không phải tôi không muốn nói, mà là tổ huấn có hạn, thực sự bất lực. Tiểu huynh đệ có thể nhắc tới cái khác, Mạc mỗ nhất định có thể thỏa mãn."
"Được thôi," Tiêu Trần cười khẩy: "Kim Ô đầu bạc ông có không? Diệt Thần Mộc ông có không? Tam Xích Thương Khung ông có không? Nước mắt Minh Nguyệt Thiên Nhai ông có không..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận