Lão nhân nói, giọng nói nhỏ dần, cuối cùng cũng dừng lại.
Sơn cốc yên tĩnh, chỉ có nước hồ nhẹ nhàng xoáy lên, bắn một ít trên người lão nhân.
Lão nhân đã ra đi, lặng lẽ và bình thản.
Lần đầu tiên Tiêu Trần nhìn thấy một đại năng trong cảnh giới Ngụy Đế, giống như một người bình thường, rời khỏi thế giới này một cách nhẹ nhàng và bình thản, không hối hận hay phàn nàn, mọi thứ đều tự nhiên như vậy.
Tâm trạng của Tiêu Trần rất nặng nề, bởi vì Tiêu Trần biết rằng mình sẽ không bao giờ có thể tận hưởng được sự yên bình và tự nhiên như thế này.
Tiêu Trần bước tới và treo bầu rượu quanh thắt lưng của mình, ôm lấy lão nhân đã chết.
Đúng lúc này, phía trên bầu trời mây giông bắt đầu tụ lại, bầu trời sáng sủa trong phút chốc trở nên tối tăm.
Đám mây giông đã che khuất gần như toàn bộ bầu trời, tạo ra một vòng xoáy khổng lồ.
Vòng xoáy từ từ quay, nhất thời gió giật kinh người.
Tuy nhiên, hàng trăm triệu sơn quỷ Bất Quy Lộ vẫn lặng lẽ không gây tiếng động, dường như tất cả những sơn quỷ đều đang lặng lẽ tiễn đưa lão nhân.
Dần dần, ở trung tâm của vòng xoáy mây dông cực lớn xuất hiện một luồng sáng nhiều màu sắc, ánh sáng kia trực tiếp chiếu tới, chiếu rọi vào sơn cốc nơi lão nhân ở.
Thân thể lão nhân như được một bàn tay vô hình nâng đỡ, cố gắng thoát khỏi Tiêu Trần rồi bay lên trên.
Tiêu Trần buông tay ra, thân hình lão nhân bay lên trời dưới ánh sáng thần quang chiếu rọi.
"A Công, tôi đi rồi sẽ trở lại, nói với Minh Nguyệt một tiếng." Tiêu Trần nói với A Công.
A Công gật đầu, sốt sắng nói: "Tiểu Trần, nói cho người ta, đừng động thủ."
Tiêu Trần nở nụ cười, "Đừng lo lắng, tôi cùng Long tộc có quan hệ rất tốt."
Lão nhân thở phào nhẹ nhõm gật đầu, "Tốt rồi, tốt rồi."
Tiêu Trần theo thi thể lão nhân, trôi về phía trung tâm của vòng xoáy mây dông.
Đột nhiên một con mắt màu xanh lam to lớn xuất hiện ở trung tâm của vòng xoáy, nhìn chằm chằm Tiêu Trần.
Đôi mắt to tròn như mặt trời nhỏ, không khó để hình dung chủ nhân của đôi mắt này là quái vật khổng lồ như thế nào.
"Thanh Long đại nhân, không nhận ra tôi sao?" Tiêu Trần cười híp mắt.
Tất nhiên Tiêu Trần biết chủ nhân của con mắt này, đó là người bảo vệ ngôi mộ rồng, có lẽ là con rồng mạnh nhất trên tinh khoong này, một tên có sức mạnh vô cùng gần với Đại Đế.
Đôi mắt xanh biến sắc, lộ ra vẻ ghét bỏ.
Nhưng ngay sau đó, một cái râu rồng to lớn như cột trụ, vươn ra từ trong vòng xoáy, râu rồng cuộn lấy thân thể của Tiêu Trần và lão nhân rồi biến mất trong vòng xoáy.
...
Vầng trăng đầu tiên treo cao trên bầu trời đêm, ánh bạc mờ nhạt nghiêng trên những hàng bia đá lạnh.
Gió thê lương rì rào cô đơn, một bài ca dao cổ vang lên trong không trung, thương tiếc cho những người đã khuất nơi đây.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Trần đến đây, thành thật mà nói thì hắn hơi thất vọng khi nhìn thấy một địa của thần long huyền thoại trước mặt.
Nó bình thường, không như mong đợi chút nào.
Lăng mộ rồng trong tưởng tượng của Tiêu Trần nên là một nơi cao quý và lạnh lùng, có sự lạnh lùng, nhưng sự cao quý lại không nhìn ra.
Ngay cả thi hài của lão nhân cũng bị Thanh Long đại nhận tùy tiện dùng râu đập một cái hố, tùy tiện dựng lên một bia mộ, sau đó liền tùy tiện chôn.
Tiêu Trần ngẩng đầu, nhìn Thanh Long chỉ có thể nhìn thấy đầu, hỏi: "Đây là xong rồi?"
Tại sao chỉ có thể nhìn thấy cái đầu, bởi vì Thanh Long quá lớn, chỉ cần một cái đầu đã chiếm toàn bộ không gian.
"Vậy thì còn muốn gì nữa? Đánh trống khua chiêng mà khóc?" Thanh Long tức giận đáp.
Tiêu Trần khóe miệng máu suýt chút nữa phun ra, "Ít nhất cũng phải có lễ nghi. Cứ như vậy đào hố chôn đi, cảm thấy có chút kỳ quái."
"Lặng lẽ đến, đi nhẹ nhàng, tôi nghĩ là tốt rồi." Thanh Long lắc đầu, một hồi cuồng phong thổi qua toàn bộ không gian.
"Được rồi, địa bàn của ngài, ngài nói gì cũng đúng." Tiêu Trần không buồn nói thêm, "Nhân tiện, cô nên có một loại dược liệu như Cửu Long Già Lam ở đây, đúng không?"
"Cô gái Tiêm Tiêm đó thường nói về cậu." Thanh Long đại nhân không trả lời Tiêu Trần, mà bắt đầu nói sang chuyện khác.
Tiêu Trần trợn mắt khi nghe nó, trêu chọc nói: "Thanh Long đại nhân, ngài định chuyển nghề thành Nguyệt Lão sao?"
"Cũng không phải là không được, cậu làm trượng phu của Tiêm Tiêm, tôi có thể tiếp thu." Thanh Long nghiêm túc gật đầu, quả nhiên một cơn gió nổi lên.
"... Cả ngày không có việc gì làm sao?" Tiêu Trần nghe thấy trong đầu ong ong, lão long này thật là đau cái mông.
"Không có chuyện gì." Thanh Long chớp chớp mắt nói tiếp, "Thế nào, nghĩ xem sao?
Tiêu Trần tức giận trợn mắt nói: "Nghĩ cái rắm, tôi không có thời gian nói chuyện bậy bạ với ông ở đây."
"Tiêm Tiêm là một cô gái tốt. Nó rất phù hợp với thẩm mỹ của nhân tộc của cậu, hơn nữa cũng là tộc trưởng hiện tại của Long tộc. Cô ấy có quyền lại xinh đẹp, không động tâm sao?" Thanh Long vẫn không buông tha, vẫn đang thuyết phục Tiêu Trần không mệt mỏi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận