Trong lòng Tiêu Trần vang lên một tràng cười ngặt nghẽo, sau đó là những lời nói đùa cợt.
Đi kèm với giọng nói này, xác chết trên đầu con côn trùng đột nhiên xoắn lại.
Một tràng tiếng hét chói tai tràn đầy vẻ không muốn vang vọng.
Tiêu Trần nhìn chằm chằm vào con côn trùng một cách thờ ơ và hỏi: "Ngươi đến từ vũ trụ khác?"
"Không không không, vũ trụ này là nhà trước đây của bọn ta, bọn ta chỉ về nhà thôi." Giọng nói lại vang lên.
Tiêu Trần trợn tròn mắt nói: "Nhìn ngươi thật xấu xí, ngươi đừng về đây."
"Ngươi không giống với người khác, rõ ràng ngươi không hỏi ta cái gì khác."
Giọng của con côn trùng có phần bất ngờ.
"Ta không nói nhảm với những thứ sắp chết." Tiêu Trần lạnh lùng nói.
"Ngươi cho rằng có thể đánh chết ta, còn có mười tên Đại Đế này?" Côn trùng nói rất nhiều, thậm chí còn hơi dài dòng.
"Thử xem."
Tiêu Trần nói và giơ cao Hắc Đao trong tay.
Một giọng nói lớn và độc đoán vang lên.
"Tiến một đao, lùi một đao, tôi chỉ có một cây đao, ai có thể cản được đao? Sớm cũng giết, muộn cũng giết, dù sao đều là giết, phế vật rác rưởi trên thế gian sao mà nhiều thế, không bằng nhanh chóng giết hết."
Một chút hắc quang xuất hiện trong tay Tiêu Trần, chấm đen đột nhiên biến mất.
"Hảo đao pháp." Giọng nói của côn trùng đột nhiên vang lên.
Ánh sáng đen nhỏ đó đi xuyên thời gian cùng không gian, đánh vào đỉnh đầu của con côn trùng mà không hề báo trước.
Việc "một đao giết chết" không khỏi khiến côn trùng phải thốt lên thán phục.
Vệt sáng đen kia đột ngột chiếu vào đầu nó.
Những chấm màu đen tỏa sáng long lanh như bông hồng đen yêu dị.
Điểm đen phát ra vầng sáng chết chóc, những tia sáng này biến thành từng đạo đao khí cực lớn, cắt cơ thể côn trùng với tốc độ cực nhanh.
Một đao giết chết, chỉ một từ "nhanh".
Tất cả những điều này chẳng qua chỉ là việc xảy ra trong nháy mắt.
Đối mặt với một đao đáng sợ này, một trong mười xác chết trên đầu côn trùng đột nhiên đứng lên.
Đó là một thiếu niên xinh đẹp yêu dị, nếu không có đôi mắt vô hồn ấy, thiếu niên này sẽ phù hợp với ảo tưởng về bạch mã hoàng tử của các cô gái.
Một thanh trường kiếm màu đỏ xuất hiện trong tay thiếu niên tuấn mỹ.
Trường kiếm nhẹ nhàng đẩy về phía trước, một con kỳ lân lửa lớn lăng không mà ra. Trên người kỳ lân lửa đang đốt lên thần hỏa thông thiên, đột nhiên vọt tới đao khí.
"Oành!"
Kỳ lân lửa va chạm dữ dội với những đao khí đáng sợ.
Kỳ lân lửa nhìn như uy vũ bá khí nhưng lại bị đao khí thôn phệ ngay lập tức, biến thành ánh lửa che lấp đất trời.
Những ánh lửa này quấn quanh phía trên đao khí của Tiêu Trần, đao khí nhanh chóng lan ra.
Một cảnh tượng rúng động xuất hiện giữa hư không, trên đao khí vắt ngang bầu trời có hỏa diễm quấn quanh cháy hừng hực, chiếu sáng khoảng không đen tối như ban ngày.
Côn trùng lùi về phía sau một khoảng, nhìn cảnh tượng này cười nói: "Gã thiếu niên này tên là Lạc Xuyên, đệ nhất Kiếm Thần trên tinh không, hiệu Kỳ Lân Đại Đế."
Tiêu Trần không đáp lại, nhìn chằm chằm vào thiếu niên.
Trong ghi chép lịch sử của Hạo Nhiên đại thế giới, dường như cũng từng xuất hiện một vị Kiếm Thần như vậy.
Chỉ là tung tích của vị đại đế này đã trở thành bí ẩn, không ngờ lại gặp phải ở đây, xem ra Kiếm Thần sớm đã ngã xuống rồi, thân thể cũng trở thành con rối của người khác.
Đúng lúc này, giọng nói giễu cợt của côn trùng lại vang lên: "Đao kiếm tranh đấu, từ trước tới nay chưa bao giờ ngừng nghỉ, nhưng nó vẫn luôn đại biểu cho sự chiến thắng của vương đạo kiếm."
"Chiến với một trong những Kiếm Thần mạnh nhất dưới tinh không, mà ngươi cũng coi như đao sĩ mạnh nhất, để ta xem trận chiến cuối cùng này đi, ha ha..."
Côn trùng lại lùi ra ngoài, như thể sợ ảnh hưởng đến chính mình.
Lời vừa dứt, một tia sáng đỏ rực đột nhiên xuất hiện trong đôi mắt vô hồn của Kiếm Thần, luồng khí tức bạo ngược bao trùm khắp không gian.
Khí tức của Kiếm Thần khóa chặt Tiêu Trần, mà thân thể của chính hắn lại từ từ nhạt đi.
"Kiếm, Vô danh."
Một giọng nói máy móc phát ra, sau đó cơ thể Kiếm Thần hoàn toàn biến mất trong không trung, thanh kiếm đỏ cũng tiêu thất chẳng thấy đâu nữa.
Những vệt sáng đỏ vặn vẹo xuất hiện giữa trời, chiếm lấy mọi thứ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Ánh sáng đỏ giống như được gió mang đến, không ngừng nhấp nhô thăng trầm.
Ánh sáng đỏ đi đến đâu, mọi thứ đều bị khóa chặt đến đó, dường như thời gian và không gian hoàn toàn mất hết ý nghĩa dưới ánh sáng đỏ này.
"Ngươi có thể dùng chiêu phá giải này bao lâu? Năm đó ta đã sử dụng trong một giờ."
Giọng nói trêu chọc của côn trùng vang lên, hoàn toàn giống hệt như một người lớn đang nhìn hai đứa trẻ đánh nhau.
Tiêu Trần không muốn đáp lại, cũng không có cách nào để đáp lại bởi vì mọi thứ xung quanh hắn đều bị bao trùm bởi ánh sáng đỏ đáng sợ đó. Tất cả đều bước vào trạng thái sống dở chết dở một cách kỳ lạ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận