Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 473: Trấn Lạc Thạch (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
Ánh mắt mấy chiến sĩ trong nháy mắt lăng lệ, tổ chức ngoại cảnh lại dám quang minh chánh đại tiến vào Hoa Hạ như vậy, đối với bọn họ mà nói, quả thực là sỉ nhục lớn nhất.
Ở trong mắt những chiến sĩ này, chuyện liên quan tới tôn nghiêm và lợi ích của quốc gia, không có thỏa hiệp, chỉ có máu tươi.
"Này này này, đừng làm khó dễ con bé, tiễn cổ trở về là được rồi."
Cao thủ đại ca đều đã lên tiếng, các chiến sĩ chỉ đành gật đầu đáp ứng, thế nhưng thái độ đối với Thánh nữ có thể sẽ không tốt như vậy.
"Đi."
Tiêu Trần cáo biệt cùng Thánh nữ, thế nhưng Thánh nữ kéo góc áo của Tiêu Trần thật chặt, cũng không nói chuyện, cứ lôi kéo như vậy không chịu buông tay.
Tiêu Trần vỗ đầu nhỏ của Thánh nữ nói: "Trở về tu hành cho giỏi, đừng nghĩ ba chuyện linh tinh cả ngày."
Nói xong góc áo bị Thánh nữ bắt lấy hóa thành từng ánh sao, tiêu tán trên không trung.
Tiêu Trần đột ngột biến mất.
"Tôi có thể thấy thế giới của anh không?"
Thánh nữ biết mình cho dù thế nào cũng không giữ người này lại được.
"Rất khó, thế nhưng cũng không phải là không có hy vọng, tu hành cho tốt đi!"
Sau khi Tiêu Trần rời đi, Thánh nữ theo tên chiến sĩ rời khỏi núi Côn Luân.
Thánh nữ có tính cách thiện lương ngây thơ, bộ dạng còn đẹp, lại là người Tiêu Trần mở miệng nói chiếu cố, rất nhanh mọi người cũng không bài xích Thánh nữ cho lắm.
Trong lúc nói chuyện với nhau biết được Tiêu Trần dạy học ở học viện thành phố Minh Hải, đôi mắt mất mát của Thánh nữ lập tức phát sáng.
Tỉnh S, trấn Lạc Thạch, truyền thuyết trước đây nơi này có thiên thạch vũ trụ rơi xuống, lúc này mới có tên của trấn nhỏ.
Trấn nhỏ non xanh nước biếc linh khí dồi dào trước đây, lúc này đã thành quỷ trấn danh chính ngôn thuận.
Trên trấn nhỏ, trong danh sách nhân viên đăng ký, tổng cộng hơn ba mươi sáu ngàn người, không một ai còn sống.
Một đoàn quân nhân võ trang đầy đủ, đang thu thập thi thể tán loạn khắp nơi.
Từ Kiến Quân quỳ gối trước một tòa nhà sụp đổ, sắc mặt tái nhợt đào phế tích, mong có thể tìm được một người sống sót, cho dù chỉ là một người cũng được.
Bạch Chỉ lẳng lặng ngồi xổm bên cạnh anh ta, đau lòng nhìn người đàn ông này.
Ngón tay của Từ Kiến Quân đã rách mướp, máu tươi không ngừng chảy ra, anh đã đào đã lâu rồi, vẫn chưa từng ngừng lại, giống như một người máy.
"Dừng lại đi!" Bạch Chỉ nhẹ nhàng lắc vai Từ Kiến Quân.
Từ Kiến Quân chợt quay đầu lại, toàn mắt đều là tơ máu, thần sắc trên mặt dữ tợn, khiến anh ta thoạt nhìn giống như một con ác quỷ tới báo thù.
Bạch Chỉ lại càng hoảng sợ, thân thể theo bản năng lui về phía sau, lại vấp phải một tảng đá, ngã ngồi xuống đất.
"Nhất định còn có người còn sống, hơn ba mươi sáu ngàn người, nhất định còn có người còn sống, dù là một người cũng được." Từ Kiến Quân khàn khàn gào thét.
Từ Kiến Quân như bị điên, không để ý đến ngón tay lộ ra bạch cốt âm u, không ngừng máy móc đào phế tích.
"Kiến Quân, đừng như vậy được không, em sợ."
Bạch Chỉ lau nước mắt, từ trước tới nay cô chưa từng thấy một Từ Kiến Quân như vậy.
Cho dù lúc trải qua sinh tử, Bạch Chỉ cũng chưa từng cảm nhận được loại tâm trạng ấy trên người Từ Kiến Quân, tuyệt vọng, phẫn nộ, bất lực.
Từ Kiến Quân như không nghe thấy lời Bạch Chỉ nói, chỉ không ngừng đào phế tích trước mắt lên.
"Một người cũng được, một người cũng được."
Từ Kiến Quân như nhập ma không ngừng lẩm bẩm, trên người bay lên sương mù màu đen.
"Đội trưởng Từ."
Đám đội viên phát hiện dị thường của Từ Kiến Quân, bật người xông tới.
Có người phát hiện trạng thái của Từ Kiến Quân rất giống với trạng thái nhập ma trong đám cưới đám tang quỷ khi đó, mọi người bối rối, thế nhưng lại không biết làm sao bây giờ.
"Đội trưởng Từ mau tỉnh lại." Mọi người lo lắng hét, thế nhưng không có tác dụng gì, trạng thái nhập ma của Từ Kiến Quân càng ngày càng nghiêm trọng.
Bạch Chỉ ngây ra nhìn Từ Kiến Quân, đột nhiên xông thẳng tới, ôm chặt lấy Từ Kiến Quân.
"Chị dâu đừng." Mọi người thốt lên, thế nhưng cũng đã quá muộn.
Từ Kiến Quân bị ôm lấy, bỗng nhiên quay đầu lại, hắc khí dữ dằn trên người trong giây lát tản ra.
Ma khí mãnh liệt, hung hăng đánh lên người Bạch Chỉ.
Tu vi của Bạch Chỉ Vốn không bằng Từ Kiến Quân, cô phun ra một ngụm máu tươi.
Thế nhưng cô cũng không buông tay của mình ra, ôm Từ Kiến Quân thật chặt.
Bạch Chỉ không ngừng rơi nước mắt, trong miệng lẩm bẩm nói, "Đây không phải lỗi của anh, đây không phải lỗi của anh."
Thế nhưng hình như Từ Kiến Quân nhập ma không nghe thấy giọng của Bạch Chỉ, từng vệt hắc khí bò lên trên khuôn mặt của anh ta, khiến thoạt nhìn trông anh ta rất dữ tợn.
Ma khí không ngừng đánh thẳng vào thân thể mềm mại của Bạch Chỉ, tiếp tục như vậy, sợ rằng Bạch Chỉ sẽ trực tiếp chết mất.
Mọi người bất chấp an nguy, chen nhau tiến lên, muốn tách hai người ra.

Bình Luận

0 Thảo luận