Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 795: Đi theo ta

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Đó là một con vượn khổng lồ với chiều cao hơn mười nghìn mét, và một phần cơ thể của nó đã nhô lên trong mây.
Một luồng khí độc bạo phát ra từ cơ thể con vượn già.
Lão Vượn cầm lấy đuôi của Thanh Long, bắt đầu vẫy nó một cách điên cuồng.
Kể từ khi Lão Vượn xuất hiện, sự căm hận của Thanh Long ngày càng trở nên gay gắt, dường như có mối thù từ trước với Lão Vượn này.
Cơ thể to lớn của Thanh Long quấn quanh cơ thể của Lão Vượn, hai con thú khổng lồ trên bầu trời bắt đầu cuộc chiến tranh giành quyền lực tại đây.
Một chiếc lá liễu từ trên trời rơi xuống, Bạch Tử Yên bọn họ nhìn con vượn khổng lồ và con rồng xanh, sắc mặt có chút nhợt nhạt.
Vật như vậy, tu sĩ làm sao có thể chống lại.
"Đây là thứ gì vậy?" Thuỷ Sanh Sanh ôm lấy Tiêu Trần, bảo vệ Tiêu Trần theo bản năng.
Tiêu Trần đang ôm một cô gái nhỏ, Tiêu Trần lại được Thuỷ Sanh Sanh ôm, nhìn có chút buồn cười.
"Thả tôi ra." Tiêu Trần bất lực vùng vẫy.
Thuỷ Sanh Sanh miễn cưỡng đặt Tiêu Trần xuống đất.
Tiêu Trần đưa cô bé và Lưu Tô Minh Nguyệt cho Thuỷ Sanh Sanh, sau đó nhìn Lão Vượn nói: "Thú tu, thú tu nửa bước Thần Vô Chỉ Cảnh."
Không biết Lão Vượn này sống được bao lâu, lông trên cơ thể nó đã chuyển sang màu trắng.
Thú tu cùng đẳng cấp, ngoài vũ phu ra thì gần như là bất khả chiến bại.
Không biết Lão Vượn này đã sống bao lâu, thực lực vô cùng mạnh, không thể đoán được.
Một Lão Vượn như vậy, e rằng trong Bất Chu giới này, đã là sinh linh đứng đầu rồi.
Thi thể Thanh Long được chống đỡ bởi oán khí, có lẽ sớm muộn gì cũng bị Lão Vượn xé nát.
"Mọi người ở lại đây đi, đi xa hơn nữa, ta sợ không chăm sóc được cho các người."
Tiêu Trần nhẹ nhàng phất phất cánh tay, lá liễu vây quanh mọi người.
"Trần Trần, mẹ sẽ giúp con." Bạch Tử Yên đạp lên phi kiếm, muốn lên cùng Tiêu Trần.
Tiêu Trần lắc đầu: "Ở lại đây là điều tốt nhất mẹ có thể làm cho tôi."
Tiêu Trần nhặt sợi xích sắt rỉ sét bên cạnh lên đi về phía Thanh Vân bị thương.
Long Diễm giống như một con chó bị Tiêu Trần kéo đi, một sợi dây buộc quanh eo Long Diễm.
Đầu kia của sợi dây là một chiếc lá liễu, trên lá liễu còn có ba thi thể rất đẹp.
"Tới nhà rồi, mày vui chứ?"
Nhìn Long Diễm, Tiêu Trần cười vui vẻ hỏi.
Long Diễm không dám nói lời nào, chỉ cúi đầu, dùng cả tay chân bò về phía trước.
Thỉnh thoảng anh ta nhìn lên bầu trời, đôi mắt chứa đầy sự điên cuồng.
Tiêu Trần dừng lại bên cạnh cô gái bị côn trùng tra tấn, đương nhiên Tiêu Trần biết cô ta, đó là người phụ nữ sống sót duy nhất được hắn thả về để báo tin.
Cô gái nhìn Tiêu Trần, một tia sáng kinh ngạc đột nhiên trào ra trong đôi mắt vô thần của cô ta.
"Cô có thù với Tinh Long tông à?" Tiêu Trần hỏi.
Cô gái mở miệng, những con giòi đen không ngừng rơi xuống.
"Chị của tôi đã chết ở đây."
Cô gái cố gắng nói chuyện, giọng của cô ta đã có chút mơ hồ, có vẻ lũ bọ này đã bắt đầu ăn mòn cổ họng của cô ta rồi.
Trong mắt người phụ nữ lưu lại huyết lệ, cô ta nhìn Long Diễm như nhìn một con chó ghẻ đầy oán hận.
Tiêu Trần xé bỏ ma khí trói người cô gái, nhẹ nhàng nhấc tay cô ta, dưới làn da của cô ta có vô số giòi bọ đang ngoe nguẩy.
Tiêu Trần đưa dây xích vào tay cô ta:" Đi theo tôi."
"Được." Cô gái kéo mạnh sợi dây xích lảo đảo theo phía sau Tiêu Trần.
Tiêu Trần không đi nhanh, cô gái mới có thể theo kịp.
"Cô tên gì?" Tiêu Trần hỏi.
"Triệu Liên Nguyệt, chị của tôi tên Triệu Liên Tinh." Cô gái mỉm cười, khi cô ta nhắc đến chữ chị, trong mắt luôn loé lên những tia sáng lấp lánh.
"Nghe hay hơn tên của tôi, không biết tại sao con hàng tác giả lại đặt cho tôi một cái tên tồi tệ như vậy." Tiêu Trần có chút bất mãn phàn nàn.
Triệu Liên Nguyệt cười nhẹ hai tiếng, rất nhiều năm, cô ta đã không cười nữa rồi.
Con đường này rất dài, Triệu Liên Nguyệt khó khăn bước từng bước một. Cô ta đã sắp chết, đám bọ ghê tởm kia đã khoét rỗng cơ thể cô ta rồi.
Sức sống của Triệu Liên Nguyệt nhanh chóng mất dần, cái chết đang vẫy gọi cô ta.
Nhưng Triệu Liên Nguyệt không có ý dừng lại, cô ta đã đợi ngày này rất lâu rồi.
Khi đi đến hai phần ba thang Thanh Vân, Tiêu Trần không còn cảm nhận được sức sống của Triệu Liên Nguyệt nữa.
Tiêu Trần biết, cô gái tội nghiệp này đã đi rồi.
Nhưng bước chân của cô gái ấy vẫn không dừng lại, cô đi theo Tiêu Trần như thế này, cho dù là đã chết.
"Tôi hát một bài cho cô nghe nhé."
Tiêu Trần không quay đầu lại, cũng không dám quay đầu lại.
Trước đây Tiêu Trần ít khi sợ hãi bất cứ điều gì, nhưng bây giờ Tiêu Trần có chút sợ hãi, sợ rằng bản thân mình sẽ nhìn thấy bộ dạng của Triệu Liên Nguyệt.
Sợ nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu, sợ nhìn thấy đôi mắt chảy máu.
"Cô không trả lời, tôi coi như cô đồng ý rồi. Tôi hát không hay nhưng cô cũng đừng ghét bỏ nhé, cứ nghe đi."

Bình Luận

0 Thảo luận