Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1994: Trọng tố

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
Ma tính nhíu mày một cái, nhìn Tương Tư điềm đạm đáng yêu, cuối cùng giải thích: "Tôi có thể dùng xác của tổ hoàng, trọng tố ra một sinh linh."
Yến Hồng Diệp có chút mờ mịt: "Sinh linh tân sinh ấy, cùng chủ nhân ngọn lửa linh hồn này có liên quan sao?"
Tiêu Trần ma tính lắc đầu, chắp tay sau lưng đi tới bên cạnh Tiêu Trần nhân tính.
Yến Hồng Diệp cảm thấy có chút khó hiểu: "Trọng tố sinh mệnh có ý nghĩa gì?"
"Hắn là con người, chừa cho hắn một niệm tưởng." Tiêu Trần ma tính ngồi xổm người xuống, cẩn thận quan sát Tiêu Trần nhân tính bị tường khí bao phủ.
Nhìn kỹ thì bên cạnh Tiêu Trần nhân tính còn có từng khói mù màu đen vây quanh.
Tương Tư lại gần, gương mặt hiếu kỳ chỉ vào khói mù không gió mà bay hỏi: "Công tử, đó là cái gì? Công tử, mau nhìn, mau nhìn, chúng nó di chuyển!"
Mí mắt Tiêu Trần ma tính giật một cái, tiểu nha đầu này thật nói nhiều.
"Không biết." Tiêu Trần ma tính không biết làm thế nào trả lời một câu, đưa tay phải của mình vào trong tường khí.
Tương Tư lại càng hoảng sợ, kéo chặt quần áo của Tiêu Trần ma tính, vẻ mặt khẩn trương, nhưng giọng lại ỏn ẻn: "Công tử cẩn thận nhé!"
Yến Hồng Diệp ở một bên nhìn buồn cười, Tiêu Trần ma tính mở ra đao linh như thế, cũng không biết là nên cười hay là nên khóc.
Ngay lúc Tiêu Trần ma tính đưa tay vào trong đó chuyện bất ngờ xảy ra.
Những khói mù lúc đầu yên lặng vờn quanh bên cạnh Tiêu Trần nhân tính đột nhiên sống lại, toàn bộ tuôn hướng tay Tiêu Trần ma tính.
Tiêu Trần ma tính cũng không né tránh, hắn vốn định dẫn mấy thứ không biết tên ra khỏi người Tiêu Trần nhân tính.
Hiện tại chúng nó chủ động công kích mình, cũng tiết kiệm đi không ít sức lực.
Trong nháy mắt khi Tiêu Trần ma tính tiếp xúc khói mù, chân mày hắn nhíu lại.
"Tránh xa tôi chút." Tiêu Trần ma tính nói, ma khí màu đen trên người tuôn trào ra, trong nháy mắt nhuộm tinh không xung quanh thành màu đen.
Yến Hồng Diệp không dám thờ ơ, ôm Tương Tư không chịu rời đi lui đến nơi rất xa.
"Vù vù vù."
Từng đợt âm thanh cổ quái truyền ra từ trong khói mù, mà khói mù này, liều mạng muốn chui vào trong thân thể của Tiêu Trần ma tính.
Dưới công kích của khói mù này, Tiêu Trần ma tính lại có thể cảm giác được toàn tâm đau buốt, phòng ngự tự động của Tiêu Trần ma tính lại có thể bị phá.
Chuyện xảy ra khác thường, trong con mắt màu đen của Tiêu Trần ma tính chiếu rọi ra hoa văn quỷ dị.
Lại nhìn về phía khói mù này, sự vật trong mắt đã xuất hiện biến hóa.
Khói mù màu đen, căn bản không phải khói mù, mà là vô số côn trùng nho nhỏ gì đó xếp chồng.
Chẳng qua những con trùng quá nhỏ này, cho dù là Tiêu Trần ma tính cũng phải mở ra thần thông mới có thể thấy rõ.
Tiêu Trần ma tính cau mày, tay trái nhẹ nhàng nhấn xuống phía dưới một cái.
"Vực Quyết Tử."
Tinh không đột nhiên biến sắc, một vòng xoáy màu đen cực kỳ lớn xuất hiện trong hư không, một quan tài màu đen to lớn như ngôi sao từ trong vòng xoáy hạ xuống.
Đóng toàn bộ hư không nơi mà Tiêu Trần ma tính ở vào.
Tiếp theo từng tiếng xiềng xích va chạm vang lên, trong vòng xoáy màu đen vươn chín cái xiềng xích to lớn, trói quan tài lại, kéo nó về trong vòng xoáy.
Đây là biểu hiện cực hạn nhất của thuật phong ấn của Tiêu Trần ma tính, một loại thuật kéo dài trở thành một loại lĩnh vực.
Quan tài to lớn kia, tương đương với một sàn quyết đấu, bên trong sát khí tứ phía.
Hơn nữa có ít nhất trên trăm loại thuật phong ấn kinh khủng nhất tồn tại bên trong, hơi không chú ý chính là kết cục bị phong ấn trọn đời.
Hơn nữa bị cuốn vào vực Quyết Tử, chỉ có phe thắng mới có thể đi ra ngoài.
Yến Hồng Diệp và Tương Tư nhìn vẻ mặt mờ mịt, bởi vì các nàng cũng là lần đầu tiên thấy Tiêu Trần ma tính dùng thứ này.
"Công tử không sao chứ!" Tương Tư nhìn vẻ mặt sốt ruột, rồi lại không có cách gì.
Yến Hồng Diệp lắc đầu, xoa đầu Tương Tư, dịu dàng nói: "Yên tâm đi, Đại Đế không sao."
Hai nữ nhân lo lắng đợi trọn một ngày, Tiêu Trần ma tính mới từ trong vòng xoáy đi ra.
Thấy Tiêu Trần ma tính phong khinh vân đạm như trước, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Mà lúc này, Tiêu Trần nhân tính bị Tiêu Trần ma tính xách lấy, khói mù màu đen trên người đã biến mất, khí sắc cả người cũng tốt hơn nhiều.
Tiêu Trần ma tính nhìn Tiêu Trần nhân tính nửa chết nửa sống, nói với Tương Tư: "Chăm sóc một chút."
Tương Tư ngoan ngoãn gật đầu, không biết từ nơi nào mang ra một giường lớn, còn có nhiều loại đồ dùng hàng ngày, cuối cùng còn mang ra một gian nhà nhỏ.
Mấy phút ngắn ngủi, Tương Tư đã làm ra một ngôi nhà nhỏ.
Tương Tư mộng tưởng làm một hiền thê lương mẫu, dĩ nhiên là thường xuyên dự trữ mấy thứ này.
Đương nhiên những thứ này đều là chuẩn bị vì Tiêu Trần ma tính, thế nhưng bây giờ lại cho Tiêu Trần nhân tính được lợi.

Bình Luận

0 Thảo luận