Trong đầu mọi người đều nhảy ra N dấu chấm hỏi, cô gái nũng nịu này từ đâu ra vậy?
"Mọi người đừng đánh nhau nhé, nếu không công tử trở về sẽ nổi giận thật đấy."
Tương Tư đỏ mặt, nhỏ giọng nói ra những chuyện mà Tiêu Trần ma tính dặn dò.
Đại hắc cẩu ngoắt ngoắt cái đuôi, cực kỳ vui vẻ đến bên cạnh Tương Tư.
Cái mũi siêu to khổng lồ hung hăng hít hà không khí quanh người Tương Tư.
"Gâu gâu gâu."
Hình như ngửi thấy mùi vị quen thuộc, chó mập nhảy cẫng lên sung sướng rồi nằm lăn ra mặt đất, để lộ cái bụng bự múp míp, nhìn Tương Tư đầy mong đợi.
Tương Tư dở khóc dở cười. Tên to xác này, rõ ràng là khí tức rất khủng bố vậy mà lại như một đứa trẻ, còn muốn được vuốt ve nữa chứ.
Minh Tư nhìn thấy cảnh này, tim suýt nữa thì nát luôn.
Đường đường là thú thủ vệ của Minh Phủ đã sống vô số năm, thực lực sâu không lường được, Trấn Ác Ti đại nhân bình thường luôn hờ hững lạnh lùng với bọn họ thế mà bây giờ lại tỏ ra thân thiết với một cô gái vừa gặp mặt như này.
"Trời ơi, đất hỡi, rốt cuộc thì thế giới này bị gì thế?" Minh Tư không ngừng gầm thét trong lòng.
Đại hắc cẩu cọ xát trên mặt đất, nhìn Tương Tư đầy mong đợi.
Tương Tư hết cách, đành thò tay vuốt vuốt cái bụng ú nu kia, khiến chó mập híp hết cả mặt lại vì sướng.
Nhìn đại hắc cẩu đang rất chi là vui vẻ, Tương Tư chợt nảy ra một ý tưởng.
Tương Tư xoa bụng nó, nhẹ giọng hỏi: "Chó mập ơi, mi có thể bảo mọi người đừng đánh nhau được không?"
"Gâu gâu..."
Đại hắc cẩu xoay người đứng dậy, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Minh Tư.
Minh Tư suýt nữa thì rơi lệ đầy mặt, trong lòng không ngừng kêu gào: "Rốt cuộc thì ngài ở bên phe nào thế hả?"
Sau khi cảnh cáo Minh Tư, đại hắc cẩu lại nhìn chằm chằm vào Thanh Long trên vòm trời.
Thanh Long sảng khoái nói: "Trấn Ác Ti đại nhân yên tâm, chỉ cần Minh Tư không động thủ trước là được. Ta chắc chắn sẽ khô ra tay."
Đại hắc cẩu hài lòng gật đầu, dẫn Tương Tư đi tới bên cạnh thanh trường đao, yên lặng ở bên cạnh chờ đợi.
Lúc này, vẻ mặt Long Manh Manh rất chi là cảnh giác, nhìn cô gái xinh đẹp yêu kiều bên dưới hỏi.
"Cô có quan hệ gì với Đại Đế?"
Tương Tư thẹn thùng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi là tiểu thiếp của công tử."
"Phụt..."
...
Trong khoảng không lạnh lẽo, yên tĩnh bao la.
Mang trong lòng khao khát hành hương, ba con cự long dài hàng vạn trượng đã vượt qua hư không, áp sát biên giới Địa Cầu.
Tiêu Trần ma tính chắp tay sau lưng, đứng trong hư không. Nét mặt không biểu tình nhìn ba con quái vật khổng lồ kia.
Ba cự long đột nhiên dừng lại trước mặt Tiêu Trần ma tính nhỏ bé như hạt bụi, cảnh giác nhìn nhân loại này.
Khí tức cực kỳ băng giá phát ra từ cơ thể Tiêu Trần ma tính khiến cho trong lòng bọn chúng có chút bồn chồn.
"Biến!" Tiêu Trần ma tính chỉ lạnh lùng thốt ra một chữ này.
Ba cự long nén giận, dù sao người có thể ở trong hư không thì cũng chẳng phải là loại hiền lành lương thiện gì.
"Tiểu huynh đệ, chúng ta đến đây không có ác ý, chỉ muốn xem thử một chút thôi. Ngươi không cần cảnh giác vậy đâu." Một Hoàng Long dẫn đầu có vẻ thiện ý nói.
Tiêu Trần ma tính nhướng mi.
Đám quái vật khổng lồ này đến vài con thì sao, nhưng nếu có hàng ngàn hoặc hàng trăm con như vậy thì khó mà đảm bảo chúng sẽ không nảy sinh ác ý gì.
Bây giờ, trên Địa Cầu có cơ hội thành đế. Đối với các sinh vật ngoại lai thì đây là cơ hội đáng để lấy cái mạng nhỏ của mình ra đánh cược một phen.
Một chữ 'biến' của Tiêu Trần ma tính, rõ ràng là không thể khiến đám cự long đã vượt vạn dặm xa xôi này từ bỏ.
Lúc này, hư không vô tận đã xuất hiện bóng dáng bảy, tám con cự long khác
Thấy đồng tộc đã đến, thái độ của ba cự long nãy cũng bắt đầu cứng rắn hơn.
Cho dù con côn trùng nhỏ trước mặt có mạnh đến đâu thì cũng không thể ngăn cản bước chân của rất nhiều cự long như thế!
Tiêu Trần ma tính đã hơi mất kiên nhẫn.
Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, chắc chắn sẽ còn rất nhiều rồng bự đang lao tới đây.
"Tên ngu xuẩn kia, làm việc không bao giờ chịu nắp não vào. Thứ quan trọng như Thương Long Hào Giác mà nói tặng người khác là tặng luôn."
Tiêu Trần ma tính thật sự rất muốn bóp chết tên thiểu năng kia. Lúc nào tên kia cũng làm việc kiểu này, chỉ biết dùng mông mà suy nghĩ mọi chuyện.
"Các ngươi tự cút hay để ta ra tay?"
Đầu ngón tay Tiêu Trần ma tính xuất hiện một tiểu hắc cầu, bên trong còn có lôi điện đen nhánh không ngừng chớp tắt.
Lúc này, một nhóm cự long khác cũng đã đến, cơ thể khổng lồ mang đến uy áp vô biên.
Dưới uy áp vô biên này, bóng dáng của Tiêu Trần ma tính trở nên vô cùng nhỏ bé. Giống y một chiếc thuyền lá nhỏ nhoi giữa biển khơi mênh mông, tưởng như có thể lật úp bất cứ lúc nào.
Đám cự long nhìn nhau, vật nhỏ này dựa vào cái gì mà dám nói chuyện với chúng như vậy chứ?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận