Thiếu niên thật thà cười ngượng ngùng, đây đúng là trong ngoài đều không phải người mà.
Công tác bảo an lần này là do bọn họ phụ trách, nếu như mặc kệ sau này đoán chừng mức độ thành tín của Nhện gần như không còn gì.
Nhưng nếu quản, cũng không thể bắt cao thủ đại ca được.
Thiếu niên thật thà thực sự rất muốn đánh chết tiểu thiếu gia của nhà họ Long nọ.
Con mẹ nó con mắt mày mọc trên mông à, cứ phải đi chọc người ta làm gì.
Tiêu Trần cũng dứt khoát kéo thiếu niên thật thà qua, trực tiếp đánh hai quyền lên trên đầu cậu ta.
Việc này làm tất cả mọi người đều ngây ra, ngay cả trưởng Nhện mà cũng dám đánh ư.
Không nói việc trong Nhện có bao nhiêu người, nội việc trong học viện có tôn đại thần Thanh Y trấn thủ tại thành phố Minh Hải này, có ai dám bắt Nhện ở đây.
"Đội trưởng, đội trưởng!" Mấy người mới rời khỏi vừa rồi cũng không có đi xa, mà là xen lẫn trong đám người xem náo nhiệt.
Thấy đội trưởng nhà mình bị đánh, mấy người lập tức muốn xông tới.
"Nhanh đi mời Thanh Y đại nhân!" Thiếu niên thật thà mắt nổ đom đóm, hét với mấy người nọ.
Đồng thời truyền âm cho một người trong đó, "Mang mọi người cút đi, đi đến chỗ Thanh Y đại nhân, nghe chỉ thị của ngài ấy."
Mấy người nhìn thiếu niên thật thà, phát hiện tuy rằng mặt cậu ta sưng thũng lên, nhìn trông rất thảm, nhưng thật ra chỉ bị thương ngoài da thôi.
Biết chuyện có mờ ám, mấy người cũng không do dự nữa, lập tức dẫn người bỏ chạy.
"Mụ nội nó xương cũng cứng quá nhầy." Tiêu Trần lại đánh hai quyền nữa, khiến thiếu niên thật thà hôn mê bất tỉnh.
Tán tu xung quanh nhìn mà hưng phấn, người anh em hung hãn này đến từ đâu vậy.
Lại dám đồng thời đắc tội với Nhện, nhà họ Long, còn có đám Đại Lạt Ma khó chơi kia nữa.
Vô Văn đại sư chắp hai tay nói: "Tiểu thí chủ, có thể giơ cao đánh khẽ cho cậu ta một lần hay không?"
"Là người xuất gia, lại chen chân vào sự tình thế tục, mặc kệ Phật của ông à?" Tiêu Trần cười nhạo báng.
Vô Văn đại sư nhíu mày, thằng nhãi này vừa mở miệng mà đã khó đối phó vậy.
"A di đà phật, Phật nói ngũ uẩn giai không, nhưng hồng trần này chung quy được lấp bởi rất nhiều duyên phận. Phật vào hồng trần, hồng trần chính là đạo tràng."
"Có cái rắm nhà ông á!" Bản chất lưu manh của Tiêu Trần lại biểu hiện ra ngoài.
Vẻ mặt Tiêu Trần rất chi là kinh bỉ, nói: "Phật của các người còn nói: buông bỏ chuyện hồng trần mới là người bước lên đại đạo kìa! Bồ Đề tự rèn xá lợi tử! Mơ mơ hồ hồ quên hết phiền não ở thế gian. Tiếng gió tiếng mưa, một đời tương tư. Niết Bàn tỉnh ngộ, một đời thiền phong."
"Thế nào, các ông đều nói lời hay của Phật như vậy đúng vậy? Vừa làm người vừa làm quỷ, về nhà chơi trứng đi thôi, tu Phật gì chứ!"
Tiêu Trần vừa nói vừa hốt lên một nắm linh thạch nhét vào trong miệng tên xui xẻo.
"Cậu dám." Mội Đại Lạt Ma hét lớn, tiếng gầm thoáng cái đã rung tận trời.
Một số người có tu vi thấp xung quanh trực tiếp bị chấn cho thất khiếu chảy máu hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Trần vui vẻ chỉ vào xung quanh: "Chậc chậc chậc, người xuất gia lòng dạ từ bi, ông xem xem, người xem xem, mấy người bị ông chấn ngất, gân mạch bị hao tổn, nếu không chữa trị kịp thời, sợ rằng sẽ lưu lại di chứng về sau đấy!"
Đại Lạt Ma mặt không đỏ, tim không đập mạnh cười lạnh nói: "Vô Văn đại sư, không cần lắm lời với tên này, miệng đầy ngụy biện."
"Thế nào? Nói không lại thì muốn động thủ đúng không?" Tiêu Trần vui đến run cả người, mấy tên này ăn cứt đều muốn ăn nhanh chút, nhân lúc nóng hổi.
"Tiểu thí chủ, cậu ấy chỉ là một đứa trẻ, có thể thả cậu ấy không?" Vô Văn đại sư bất đắc dĩ hỏi.
Lại không ngờ rằng, Tiêu Trần vốn cũng chưa nổi giận khi nghe những lời này lại đột nhiên lên cơn tức.
"Mẹ nó đây chính là lí do để mấy người không phân biệt thị phi sao? Bởi vì cậu ta là đứa bé sao?"
Tiêu Trần chỉ vào mình, "Ông đây năm nay mười sáu tuổi, cũng là một đứa trẻ, có phải giết mấy người thì cũng không cần gánh trách nhiệm đúng không? Một đám người xuất gia chết tiệt, khắp người toàn lệ khí và hơi tiền, cay mắt cỡ nào có biết không?"
"Xem náo nhiệt đều cút ngay cho ông." Tiêu Trần đạp một phát lên mặt đất, trong nháy mắt tiếng ầm ầm nổi lên bốn phía, nhất thời người xung quanh tan tác như chim muông.
Từng đường huyết khí đỏ tươi lao ra khỏi người.
"Cả người toàn mùi yêu tà, quả nhiên không phải là thứ tốt gì."
Nhìn huyết khí tràn ra từ người Tiêu Trần, mấy Đại Lạt Ma cười vui vẻ.
Khí chí tà như vậy, cho dù có giết hắn thì cũng không có ai dám nói gì.
Một Đại Lạt Ma phóng lên cao, trong miệng niệm chú, nhất thời tiếng gầm rống to lớn tầng tầng phát ra.
Có một số người xem náo nhiệt xui xẻo còn chưa chạy ra xa, đã bị tiếng gầm chấn bạo thể mà chết.
"Chậc chậc chậc, đúng là người xuất gia lòng dạ từ bi nhỉ!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận