Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1245: Tai họa ập xuống (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Tiêu Trần cười cười, "Đừng tỷ võ nữa, chỉ sợ sắp tới sẽ chết nhiều người lắm đấy."
Cẩu Đản gật đầu, dù Tiêu Trần có nói gì đi chăng nữa, con bé cũng sẽ chẳng hề nghi ngờ.
Tiêu Trần xách đầu Dạ Hoa, đi ra sàn đấu tan hoang, đi về phía cửa học viện.
Về phần Cẩu Đản giải thích thế nào Tiêu Trần cũng lười quản, Cẩu Đản đã lớn rồi, chắc con bé vẫn có khả năng này chứ.
"Công tử." Đi được nửa đường, Quỷ Cốc Tử xuất hiện bên cạnh Tiêu Trần.
Nhìn nhìn ông lão quỷ dị này, Tiêu Trần gật đầu.
Ông lão này rất cổ quái, bởi vì Tiêu Trần không nhìn ra tu vi của ông ta, hơn nữa khí tức của ông ta khác hẳn với người tu luyện.
Tiêu Trần nghĩ tới hai chữ "Thánh nhân".
Thực lực Thánh nhân không dễ đánh giá, có người thành Thánh bằng văn, có kẻ lại thành Thánh bằng võ.
Thực lực của Văn thánh và Võ thánh có thể khác nhau một trời một vực.
Hơn nữa nguồn gốc sức mạnh của họ không phải là linh khí trời đất, mà đến từ hương khói, nói cách khác thì chính là tín ngưỡng của người đời.
"Thánh nhân?" Tiêu Trần hỏi.
Quỷ Cốc Tử có chút bất đắc dĩ gật đầu nói thầm: "Thánh nhân, Thánh nhân, Thánh nhân cái rắm ấy, trừ dăm ba cái học vấn hôi chua ra thì chẳng làm được cái gì cả, haiz, đọc sách không cứu nổi cái thế giới này đâu!"
Tiêu Trần bị những lời này của ông lão chọc cười, ông lão này đáng yêu thật đấy.
"Không ai đọc sách thì thế giới này sẽ loạn mất, trung hiếu nhân nghĩa lễ trí tín đều nằm trong học vấn của các bậc hiền triết, không đọc sách thì sao hiểu được những đạo lý này?" Tiêu Trần vừa đi vừa nói, "Thật ra tôi cũng muốn đọc sách, nhưng mà trong não toàn óc heo nên đành bó tay."
Tiêu Trần nhìn nhìn bầu trời lẩm bẩm: "Nhưng đọc sách thì phải có môi trường để đọc sách, mất nước mất nhà rồi thì đọc sách bằng niềm tin à, những người thô kệch như chúng tôi chính là làm cái này đấy."
Vẻ mặt Quỷ Cốc Tử nghiêm trọng nói: "Công tử đại nghĩa."
"Đại nghĩa cái rắm." Tiêu Trần trợn trắng mắt: "Ông đây chỉ muốn làm màu tý thôi, ông tưởng thật đấy à."
Quỷ Cốc Tử cười ha ha: "Công tử quả là người có khí chất."
Tiêu Trần vỗ vỗ cái mông núng nính thịt của con chó ngốc hỏi: "Ông dùng hết sức thì đỡ được mấy chiêu của nó."
Quỷ Cốc Tử nghĩ nghĩ rồi nói: "Năm chiêu, không hơn được nữa."
Tiêu Trần gật đầu, xem ra thực lực của ông lão Thánh nhân chắc ở cảnh giới Thần Vô.
Tiêu Trần tò mò hỏi: "Thực lực ông mạnh như vậy, đã từng bị Bất Quy Lộ triệu hoán chưa?"
Quỷ Cốc Tử vẻ mặt mờ mịt: "Bất Quy Lộ gì cơ?"
"Ặc... Xem ra Thánh nhân cho dù chỉ đạt tới Thần Vô Chỉ Cảnh cũng sẽ không bị Bất Quy Lộ triệu hoán, thú con mẹ nó vị ghê." Tiêu Trần nói thầm trong lòng.
Quỷ Cốc Tử lúc này có phần lo lắng mà hỏi: "Công tử, ban đêm lão hủ quan sát thiên tượng, phát hiện Thất Sát Tinh đại thịnh..."
"Nói tiếng người." Tiêu Trần đột nhiên đem đầu Dạ Hoa đặt ở trước mặt Quỷ Cốc Tử.
Nhìn thấy cái đầu chết không nhắm mắt kia, Quỷ Cốc Tử sợ hết cả hồn.
"Ha ha ha, công tử vẫn hồn nhiên như trẻ nhỏ ấy nhỉ." Quỷ Cốc Tử hơi bất đắc dĩ xoa xoa trán nói tiếp, "Nói đơn giản chính là tai họa sắp ập xuống rồi."
Tiêu Trần gật đầu, kể lại việc Dạ Đàm đại thế giới phát binh.
Quỷ Cốc Tử hơi mờ mịt, mặc dù ông ta là Thánh nhân, nhưng ông ta chưa từng ra khỏi Địa Cầu nên vẫn không tài nào ý thức được một đại thế giới có ý nghĩa như thế nào đối với Địa Cầu hiện tại.
Tiêu Trần nhìn nhìn một con kiến đang vui vẻ bò trên mặt đất nói: "Nè, nhìn thấy con kiến đó chưa?"
Quỷ Cốc Tử có một dự cảm xấu, ông ta khẽ gật đầu.
"Địa Cầu chính là con kiến đó, còn đại thế giới chính là tôi, ông thấy hai bên có cái gì để mà so sánh với nhau được đây?"
Sắc mặt Quỷ Cốc Tử đại biến, có chút không dám tin hỏi: "Lời này của công tử là thật ư?"
"Lừa ông có kẹo ăn chắc?" Tiêu Trần cạn lời trợn trắng mắt.
Quỷ Cốc Tử hướng về phía Tiêu Trần cúi người một cái thật sâu: "Xin công tử hãy cứu vớt hàng tỉ sinh linh này."
"Yên tâm đi!" Tiêu Trần gật đầu: "Đây là nơi tôi sinh ra, tôi sẽ không bỏ mặc nó đâu."
"Thay mặt hàng tỉ sinh linh tạ ơn công tử trước." Quỷ Cốc Tử lại cúi người một cái thật sâu.
Tiêu Trần hơi mất kiên nhẫn mà nói: "Ông thôi đi, cảm tạ cái búa ấy, đợi đến lúc Dạ Đàm đại thế giới đánh tới, chẳng biết có bao nhiêu kẻ dẫn đường giúp đâu."
Quỷ Cốc Tử bất đắc dĩ lắc đầu, có người xả thân lấy nghĩa, dĩ nhiên sẽ có kẻ tham sống sợ chết, đó cũng là lẽ thường tình thôi.
"Công tử, chúng ta phải làm sao để chiến đấu chống lại Dạ Đàm đại thế giới đây?" Quỷ Cốc Tử lo lắng hỏi.
Tiêu Trần phì cười một tiếng, chỉ chỉ bản thân, rồi lại chỉ chỉ Quỷ Cốc Tử: "Chỉ dựa vào đám tép riu như chúng ta? Người ta thả một quả rắm cũng đủ để hạ gục chúng ta rồi."

Bình Luận

0 Thảo luận