Sơn Thần Ngọc bất mãn nhảy lên vài cái, một tia huỳnh quang xanh chui vào mắt Tiêu Trần.
Một vòng xoáy màu đen xuất hiện trong mắt Tiêu Trần, vòng xoáy đó xoay tròn với tốc độ rất nhanh.
Ánh sáng huỳnh quang màu xanh lục kéo hai hạt nhỏ màu đen ra khỏi vòng xoáy trong mắt Tiêu Trần.
Đây chính là thứ mà hắn lấy được từ tay của Tiêu Trần ma tính, một Tu Xà, một Xích Điệp.
Tiêu Trần cầm hai hạt châu nhỏ này suy nghĩ một chút, hiện tại mặc dù không có thực lực, rất có khả năng hắn không thể trấn được phong ấn bên trong hắc cầu.
Nhưng trong số những khí tức đó, có một đạo là đại năng nửa bước Thần Vô Chỉ Cảnh, căn bản không phải là thứ mà Bạch Tử Yên hiện tại có thể chống đỡ được.
Tiêu Trần vẫn quyết định mạo hiểm một chút, hy vọng có thể dùng thân phận của mình để trấn áp những thứ bị phong ấn trong hắc cầu.
Thân ảnh Thủy Sanh Sanh đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tiêu Trần, sắc mặt tái nhợt.
"Trần Trần, má ba đưa con xuống núi." Thủy Sanh Sanh bế Tiêu Trần lên, chuẩn bị xuống núi.
"Đừng nói với tôi, nơi này tốt như vậy, có núi, có nước, chị đẹp, vì sao tôi phải rời đi?"
Tiêu Trần vùng vẫy trong vòng tay của Thủy Sanh Sanh.
Nhưng lần này, Thủy Sanh Sanh không có ý định thương lượng, cô ôm chặt lấy Tiêu Trần hóa thân thành một luồng ánh sáng lao xuống núi với tốc độ cực nhanh.
Tiêu Trần cau mày, biết rằng Thủy Sanh Sanh hiện tại không thèm nghe những gì hắn nói.
Mà hiện tại hắn chỉ là một con gà yếu ớt, không thể thoát khỏi vòng tay của Thủy Sanh Sanh.
Tiêu Trần cảm thấy rất phiền lòng, việc này việc kia suốt ngày vẫn chưa xong đúng không?
Sau khi Tiêu Trần chuyển sinh, hắn lại chết một lần nữa nên bị trì hoãn mất mười năm.
Mười năm này là quãng thời gian tốt nhất đối với người tu hành, nếu nắm bắt tốt có thể khiến con đường về sau vô cùng suôn sẻ, nhưng kiếp trước hắn lại không nắm bắt được.
Vốn dĩ chỉ có một ngàn năm để trở thành Đế, nhưng mười năm tốt nhất đã bị lãng phí.
Hắn không chỉ không có khả năng tu hành, chỉ có thể theo võ đạo, hiện tại lại có người trì hoãn thời gian của hắn.
Tiêu Trần đột nhiên tức giận, tính cách quái đản của hắn lại bùng phát.
Tiêu Trần mắng: "Một đám rác rưởi, tao mà không tru di cửu tộc tụi bây, tao sẽ bị chết chìm trong hố cứt."
Một luồng khí tức bạo ngược xuất hiện từ cơ thể Tiêu Trần.
Thủy Sanh Sanh cảm nhận được một luồng khí bạo tàn tận cùng thiên địa, khiến cô cảm thấy như rơi vào một động băng.
Cỗ khí tức này không liên quan gì đến thực lực, nó hoàn toàn là tính cách bạo ngược mà thôi.
"Trần Trần, con không sao chứ?" Răng của Thủy Sanh Sanh phát run.
Tiêu Trần hiện tại chỉ là một người bình thường, vậy mà lại có thể khiến cô cảm thấy sợ hãi vô hạn.
"Không có gì." Tiêu Trần rất không kiên nhẫn đáp một câu.
"Bỏ tôi xuống." Tiêu Trần nhìn về phía chân trời xa xăm, nơi có vài điểm đen đang lao về phía Thủy Nguyệt sơn với tốc độ cực nhanh.
Ngữ khí không thể nghi ngờ này khiến Thủy Sanh Sanh sững sờ trong giây lát.
"Lặp lại lần nữa, thả tôi xuống."
Sắc mặt Tiêu Trần lạnh như băng vạn năm, Thủy Sanh Sanh giật mình, vô thức nghe theo lời của Tiêu Trần mà buông Tiêu Trần ra.
"Đi thôi." Tiêu Trần ngồi trên chiếc hồ lô lớn vẫn luôn theo bên người hắn, chỉ về vùng lân cận của Thủy Nguyệt sơn.
Lúc này Thủy Sanh Sanh cũng kịp phản ứng, muốn xông lên ôm Tiêu Trần lại.
Tiêu Trần đặt một tay ở trên Sơn Thần Ngọc, sức sống xanh tươi hóa thành một chút ánh sao tràn vào hoa cỏ chung quanh.
Cây cối, hoa lá và thực vật phát triển với một tốc độ không thể tưởng tượng nổi
Ngay cả một số loại cỏ đuôi chó thường thấy nhất cũng ngay lập tức cao tới năm hoặc sáu mét.
Trong nháy mắt, một bức tường thực vật xanh tươi xuất hiện trước mặt Thủy Sanh Sanh chặn cô lại.
"Trần Trần, đừng quay lại." Thủy Sanh Sanh tách bức tường thực vật ra, nhưng Tiêu Trần đã không còn ở trước mặt cô nữa.
Nước mắt lo lắng của Thủy Sanh Sanh rơi xuống, cô thực sự muốn tát cho mình hai cái, chuyện bé như chăm sóc một người cũng làm không xong.
Trước khi Thủy Nguyệt sơn bị vỡ, hai bên đối diện nhau.
Một bên là trưởng lão của Kính Hoa tông do Bạch Tử Yên đứng đầu.
Bên còn lại do một lão già thân hình thấp bé đứng đầu.
Lão già trông như đã ngoài sáu mươi, da teo tóp bọc lấy xương.
Một đôi mắt hình tam giác đầy dục vọng trần trụi không che đậy.
Lão già tên là Điền Phong, cũng là tu sĩ trên Trung Nguyên đại lục.
Lão ta vốn là một tên bạo chúa độc ác trong Tinh Long đại lục, thích hãm hại các cô gái trẻ tuổi, vì không liên quan đến lợi ích của một số nhân sĩ chính đạo, vì vậy cũng không ai thèm đếm xỉa đến lão ta.
Tuy nhiên, lần này, Điền Phong không biết là mỡ lợn che mờ mắt hay chuyện gì xảy ra, mà lại có ý đồ trên người đại tiểu thư.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận