"Để bảo vệ phu nhân, Triệu Hổ Triệu đường chủ đã chết trận, toàn bộ huynh đệ Bạch Hổ đường đều đã chết rất nhiều."
"Hiện tại Bạch Hổ thành chỉ còn trên danh nghĩa mà thôi."
Tiêu Trần cau mày: "Vậy thì Liệu Nguyệt thành này là kẻ thù của các ông rồi. Xem dáng vẻ của các ông, tại sao ông vẫn như vậy dọn vào thành vậy?"
Ông lão bất đắc dĩ mỉm cười vén rèm, chỉ vào một gia đình lớn bên ngoài, nói: "Bọn ta có thể đi đâu nữa? Một đám người già yếu, bệnh tật đi đến Liệu Nguyệt thành có thể còn có cơ đường sống."
Ông lão bất đắc dĩ mỉm cười, những nếp nhăn trên mặt hằn sâu vào nhau.
"Tại sao thế đạo đột nhiên trở nên như thế này, ban ngày người ăn người, buổi tối quỷ ăn người, than ôi..."
Tiêu Trần biết quỷ ăn người trong miệng ông lão là có ý gì.
Bất Chu giới này bởi vì ma khí tàn sát bừa bãi, rất nhiều quỷ quái sinh sôi.
Khi màn đêm buông xuống, những thứ này sẽ chạy ra ngoài tác yêu tác quái, cho nên những người còn sống không bao giờ dám ra đường vào ban đêm.
Tiêu Trần vén rèm lên, nhìn đại địa vỡ nát, khẽ lắc đầu.
Tiêu Trần ma tính đã làm sai rồi ư? Theo Tiêu Trần, không hẳn vậy.
Bởi vì không có Tiêu Trần ma tính, Bàn Cổ Tà Tướng có thể sẽ Bất Chu giới này thành một thế giới chết.
Nhưng Bất Chu giới bây giờ, có lẽ chỉ tốt hơn một chút so với chết hẳn!
Tiêu Trần nói chuyện phiếm với ông lão.
Một nhóm người đi đến cổng thành.
Cổng thành có chút hư hại, nhưng vẫn rất đồ sộ, dường như đang nói lên sự hùng vĩ của quá khứ.
Trước cổng thành có hai đội binh sĩ canh giữ thành, mang áo giáp đen hắc thương, trông thật dũng mãnh.
Thỉnh thoảng có một số người bình thường vào thành, những người lính này kiểm tra họ rất cẩn thận.
Ông lão nhảy xuống khỏi xe ngựa, đi thương lượng với binh lính kia.
Tiêu Trần rãnh rỗi không có việc gì làm, cũng xuống xe.
Ông lão dẫn một cô bé khoảng mười bốn, năm tuổi và nói điều gì đó với những binh lính kia.
Tiêu Trần biết được từ cuộc trò chuyện trước rằng cô bé này là cháu gái nhỏ của ông lão.
Thấy ông lão khúm núm, cô bé không ngừng lau nước mắt, Tiêu Trần nhẹ nhàng lắc đầu.
Để có cuộc sống thoải mái hơn, có lẽ ông lão này sẽ đưa cô bé đó lên giường của tên thành chủ thích nữ sắc.
Tiêu Trần nhìn các thành viên trong gia đình của ông lão, họ đều đã già yếu.
Tổng cộng có mười lăm, mười sáu người, nhưng chỉ có bốn, năm nam tử khỏe mạnh.
Theo lời kể của ông lão, những thanh niên trong gia đình ông đều thiệt mạng trong trận động đất.
Những thanh niên đó nắm chặt nắm đấm nhìn cô bé không ngừng lau nước mắt.
Nhưng họ không đủ can đảm để đi lên đưa em gái hoặc cháu gái của mình đi.
Bởi vì họ cũng chỉ muốn sống tiếp mà thôi.
Sống sót, hai chữ này, đôi khi sao khó quá.
...
Lúc này, mặt đất không ngừng rung chuyển, như thể một đội quân lớn đang hành quân.
Phía đại địa xa xa, khói bụi bốc lên mù mịt.
Một đội ngũ ngàn quân kỵ binh đang nhanh chóng đến gần nơi này.
"Két..."
Cổng thành to lớn nhanh chóng đóng lại, Tiêu Trần đầy dấu chấm hỏi.
"Ông mày còn chưa vào thành đâu!"
"Oa..." Lưu Tô Minh Nguyệt lau nước mắt nhìn cánh cửa đang đóng chặt, đồ ăn ngon cứ thế trôi tuột mất sao?
Nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt đau lòng, Tiêu Trần bất đắc dĩ lắc đầu, khiêng Liên Thương Sinh, đi tới cổng thành.
"Bùm!"
Vài luồng ma khí ầm ầm đập xuống, lao về phía Tiêu Trần.
"Cút ngay, hôm nay Liệu Nguyệt thành phong thành."
Phía trên bức tường thành trên đầu, một nam tử trung niên sắc mặt ảm đạm nhìn Tiêu Trần.
"Ma tu."
Tiêu Trần nhẹ nhàng tránh đi vài luồng ma khí, nhìn cái hố lớn trên mặt đất, nhẹ nhàng gật đầu.
Xem ra Bất Chu giới đã trở thành thiên đường cho Ma tu rồi.
Tiêu Trần bất đắc dĩ nhún vai: "Nhóc con, không thì chúng ta đi nơi khác xem nhé, nếu không được nữa thì anh sẽ làm cho em vài món."
Lưu Tô Minh Nguyệt nhìn nam tử trung niên dữ tợn trên đầu và đông đảo binh sĩ chỉnh tề, lưu luyến không rời nhẹ gật đầu.
"Đi ngang qua, đi ngang qua, haha."
Tiêu Trần cười ha hả, nhẹ nhàng dùng Liên Thương Sinh gõ trên cửa, sau đó kéo ông lão lui sang một bên.
Lão già ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời hỗn loạn, phun ra một ngụm máu rồi hôn mê bất tỉnh.
"Ông ơi, ông ơi..." Cô bé khóc lớn.
Người nhà của ông lão đều chạy đến, lo lắng kiểm tra tình trạng của ông lão.
Tất cả bọn họ đều tuyệt vọng nhìn vào cánh cổng đóng chặt.
Tiêu Trần ngồi xổm ở bên cạnh, không biết từ đâu tìm được một nắm hạt dưa vàng, bắt đầu cắn.
Tiêu Trần cẩn thận bỏ đi lớp vỏ hạt dưa dính nước bọt, để không đầu độc một đám người.
"Em cũng muốn, em cũng muốn." Lưu Tô Minh Nguyệt vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra.
Tiêu Trần keo kiệt đặt một hạt dưa trên bàn tay nhỏ bé của Lưu Tô Minh Nguyệt, làm cô giận đến phồng má.
Lúc này, đội kỵ binh với hơn một ngàn người đã đến trước cổng thành.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận