"Công tử, đó là cái gì thế?"
Tương Tư bám chặt lấy Tiêu Trần ma tính, sợ hãi chỉ lên bầu trời.
Tiêu Trần ma tính giương mắt nhìn vòm trời xa xôi, lập tức chẳng mất sạch hứng thú.
Hắn từng thừa kế trí nhớ của Tiêu Trần nhân tính, đương nhiên biết trong tay nhóc con tên Vương Đa Đa có một cái Thương Long Hào Giác.
Việc Long Mộ trên Địa Cầu mở cửa không khiến Tiêu Trần ma tính quá ngạc nhiên.
"Long Mộ, nơi an nghỉ cuối cùng của Long tộc, một nơi rất thần bí." Tiêu Trần ma tính thuận miệng nói.
"Con, con Thanh Long đó lớn đến mức nào ạ?"
Nhìn cự long không thể thấy hết đầu đuôi kia, Tương Tư tò mò hỏi.
"Thanh Nguyệt, một trong Thiên Chi Tứ Tượng. Chân thân hơn 500 ngàn trượng, lớn hơn đồ ham ăn kia rất nhiều."
Sắc mặt Tương Tư có chút khó coi, quái vật khổng lồ như vậy thật sự không thể tưởng tượng được.
Đương nhiên, nếu biết được kích thước quá đà của đứa ăn uống vô độ kia, không biết con nhóc này có bị dọa ngất luôn không.
Tiêu Trần ma tính đang bước đi thì đột nhiên dừng lại, giật mình ngơ ngẩn nhìn Long Mộ trên bầu trời.
"Công tử, ngài sao thế?"
Thấy Tiêu Trần ma tính ngẩn người, Tương Tư lo lắng hỏi.
Lúc này, Tiêu Trần ma tính đột nhiên nghĩ tới một việc.
Vì chuyện của Nghiệp Hỏa Hồng Liên mà hình như Long Manh Manh, con nhóc chết tiệt này vẫn còn bị toàn thể Minh Bộ đại thế giới truy nã.
Long Mộ mở vào thời điểm này, có lẽ sẽ thu hút sự chú ý của Minh Bộ.
Minh Bộ là nơi tất cả những người chết trở về, sức mạnh tổng thể của đại thế giới này thì ngay cả Long Mộ cũng không thể chống lại được.
Trong lòng Tiêu Trần vừa mới nảy sinh ý nghĩ này thì đột nhiên cả thiên địa đã chìm trong bóng tối. Mặt đất bị một làn sương đen phủ kín.
Phía trên đại địa bất ngờ xuất hiện một xoáy đen khổng lồ, từ bên trong tràn ra khí tức ẩm ướt, vô cùng âm u lạnh lẽo. Chẳng mấy chốc đã kết thành một lớp sương đen dày đặc trên mặt đất.
m khí vô biên tuôn ra như sóng triều, va chạm với thần quang vàng óng trên vòm trời, chia cắt thiên khung thành hai nửa vàng - đen.
Từ trong vòng xoáy đen vang lên tiếng trống trận hào hùng cực lớn. Tiếng vó ngựa, bước chân của binh lính đang hành quân khiến cả Địa Cầu không ngừng run rẩy.
Một đội Quỷ quân được trang bị từ đầu đến chân, khí tức khủng bố nhanh chóng xuất hiện trong vòng xoáy, rậm rạp chằng chịt, nhiều không đếm xuể.
Địa Cầu chìm vào địa ngục vô biên.
"Minh Tư đại nhân, ngài có ý gì đây?"
Thanh Long nhìn phía dưới không ngừng xuất hiện Quỷ quân, đôi mắt bắn ra kim quang vô hạn.
Một nam nhân cao gầy bước ra khỏi Quỷ quân, sắc mặt u ám nhìn bầu trời.
"Chuyện gì à? Có lẽ Thanh Nguyệt đại nhân phải biết rất rõ mới đúng chứ."
Minh Tư lạnh lùng nói rồi phất tay, đại quân phía sau bắt đầu lao nhanh đến.
Lần này hình như Minh Tư không có ý định thương lượng, trự tiếp muốn chiến luôn.
Cũng không thể trách tạo sao Minh Tư lại giận dữ như vậy. Nghiệp Hỏa Hồng Liên là thánh vật của Minh Bộ, có liên quan đến cội nguồn của đại thế giới này.
Sau khi mất đi Hồng Liên, toàn bộ Nghiệp Hỏa Trường Hà đều rung chuyển bất an.
Vì việc này mà tóc của Minh Tư đã rụng mất từng nắm từng nắm. Thế nhưng hắn ta lại không có chỗ nào để chút giận, Long Manh Manh trốn trong Long Mộ, căn bản là không tìm được bóng dáng.
Bây giờ, vất vả lắm mới bắt được Long Mộ hiện thế, Minh Tư sao có thể bỏ lỡ cơ hội này chứ?
"Quái đầu hói, đến mà đánh tôi nè. Bà cô không phát uy, anh coi tôi là mèo bệnh hả!"
Trên bầu trời, cô gái tinh quái kia giơ nắm đấm, hung dữ nhìn Minh Tư.
Minh Tư giận sôi máu. Nhớ năm xưa hắn ta cũng có mái tóc dài óng ả mượt mà, thế mà bây giờ lại bị gọi là quái đầu trọc.
Tất cả những điều này đều do con nhãi chết tiệt này chứ đâu, còn cả tên Đại Đế kia nữa, tất cả đều là đầu sỏ gây nên.
"Long Manh Manh, cô đừng có kinh người quá đáng."
Minh Tư tức đến cả người phát run, âm hỏa dưới chân bốc lên ngùn ngụt.
"Vậy anh đến mà đánh tôi nè, tên quái đầu trọc." Long Manh Manh lè lưỡi, bộ dạng rất chi là gợi đòn.
"Trấn Ác Ti đại nhân, xin ngài ra tay."
Minh Tư gầm lên một tiếng, cả đại địa chấn động dữ dội.
Một cái vuốt lông xù mềm như nhung chụp vào rìa của vòng xoáy đen.
Bên trong vòng xoáy lập tức bừng lên khí tức cuồng bạo, bá đạo đến cực điểm, xông thẳng lên tận chân trời.
Tiêu Trần ma tính nhìn cái móng vuốt lông mềm như nhung này, ngạc nhiên nói: "Trấn Ngục thú à?"
Có lẽ con chó ngốc này có thể chống lại được Thanh Nguyệt.
Tiêu Trần ma tính nhớ rõ, con chó ngốc này có mối quan hệ rất tốt với Tiêu Trần nhân tính.
Tên kia vẫn thường ngủ trên người nó.
Lúc này, vì không chịu nổi áp lực từ con quái vật khổng lồ trong vòng xoáy mà bắt đầu liên tục nứt vỡ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận