Ngay khi Tiêu Trần thả lỏng tâm trí nói chuyện.
Bóng dáng lão già từ trên cao đột ngột lao thẳng xuống như đại bàng dang rộng đôi cánh.
Ma khí trong tay trực tiếp nắm lấy đầu của Tiêu Trần.
"Oành!"
Một tiếng nứt lớn vang lên, một tấm khiên khổng lồ màu máu xuất hiện trên đầu Tiêu Trần.
Toàn thân lão già chấn động ra ngoài, lão già hóa thành một luồng gió trong không trung, tiêu tán vào hư vô.
"Cậu đến cùng là ai, trong đám người cao thủ Mạng Nhện không có người như vậy."
Giọng nói dò hỏi của lão già từ tứ phía truyền đến, khiến người ta không thể bắt được vị trí của lão.
Tiêu Trần không thèm để ý đến hắn, chỉ dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, ngoắc ngoắc lỗ tai heo của Hắc Phong.
"Có ngứa không?" Hắc Phong lắc đầu bất mãn, cố gắng thoát khỏi móng vuốt của Tiêu Trần.
Vào lúc này, một làn gió gần như không thể nghe được lao thẳng vào khe hở mà Tiêu Trần đã đánh bật ra.
"Muốn chạy?" Tiêu Trần chế nhạo, trực tiếp ném Hắc Phong đi.
Khi Hắc Phong bị ném ra ngoài, Tiêu Trần giậm mạnh chân của mình, khiến toàn bộ sàn kim loại chùng xuống với một lực cực lớn.
Thân ảnh của Tiêu Trần giống như viên đạn đại bác đi theo đằng sau Hắc Phong.
Không chút do dự, Hắc Phong xoay một vòng giữa không trung, gấp về một hướng.
"Muốn ám sát heo gia, đợi kiếp sau." Hắc Phong lắc đầu đắc ý.
Trước khi Hắc Phong hiểu ý, Tiêu Trần đột nhiên duỗi chân ra đá Hắc Phong như một quả bóng.
Hắc Phong đang định chuyển hướng thì đã lao thẳng vào khoảng không trước mặt.
"Ầm!"
Một cú va chạm lớn vang lên, một vết lõm sâu xuất hiện trên bức tường kim loại bên cạnh.
Giống như một con đại bàng, Tiêu Trần lao thẳng tới, một quyền hung hắng đánh về phía vết lõm.
Nắm đấm của Tiêu Trần không đập thẳng vào vách tường, nhưng gặp trở ngại vật trước vết lõm.
"Cháu trai bắt được mi rồi."
Tiêu Trần cười, một lực lượng khổng lồ phun ra.
Bức tường kim loại trực tiếp bị nổ tung, làm lộ ra ngọn núi phía sau, ngọn núi lập tức bị đá bắn phá.
"Ọe......"
Tiếng nôn ra máu vang lên.
Trong núi hiện ra bóng dáng lão già.
Một hạt châu màu đen xuất hiện trong tay lão già, hạt châu đó phủ lên hắn phát ra một tia sáng yếu ớt.
Nhưng những hạt châu lúc này cũng đầy vết rách, như thể chúng sắp vỡ ra.
Lão già lau vết máu nơi khóe miệng, ánh mắt đầy vẻ không tin, một người làm sao lại có thực lực đáng sợ như vậy.
Lão già nhìn Tiêu Trần với vẻ mặt u ám nói: "Cậu muốn cái gì, tôi đều có thể cho, cậu muốn biết cái gì, tôi đều có thể nói cho cậu biết."
Tiêu Trần trợn tròn mắt: "Lão tử cái gì đều không muốn, cái gì cũng không muốn, tôi chỉ muốn đánh chết ông."
Nắm đấm của Tiêu Trần đập thẳng vào đầu lão già.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Sau ba quyền đấm nặng nề, thân ảnh của lão già trực tiếp xuyên qua ngọn núi bay ra ngoài.
Tiêu Trần vẫn không buông tha, cả người theo sau bóng dáng của lão già bay ra ngoài.
Trước khi bóng dáng của lão già đáp đất, Tiêu Trần đã bắt kịp.
Tiêu Trần nặng nề giẫm lên trên người của lão nhân, trực tiếp đạp hắn xuống đất.
"Rầm!"
Trời đất rung chuyển, núi non rung chuyển, lão nhân gia bị đạp vào lòng đất, chìm sâu vào trong.
Hạt châu trên tay lão già đã vỡ nát hoàn toàn, lồng ngực bị móp sâu, máu tươi từ trong miệng hắn liều mạng thoát ra.
Tiêu Trần lấy ra đoản đao Độc Hồn sau thắt lưng của mình, trực tiếp cắt đầu lão già.
Tiêu Trần vừa tìm được một cành cây, đêm đầu lão già treo trên cành cây, chậm rãi đi về phía đỉnh núi vừa rồi.
Lão già chết không nhắm mắt nhìn thẳng về phía trước.
Có lẽ đến khi chết hắn ta cũng không hiểu, hắn ta một đại năng Thần Nhất Cảnh, thần thông gì cũng chưa dùng, tại sao lại bị người ra đánh chết như vậy.
Tiêu Trần quay trở lại sườn núi, nơi màn sương máu đã dày đến mức khó tin.
Trong sương máu không có động tĩnh gì, chỉ có một số lớn Tiên Huyết Bộc Nhân đứng yên lặng trong sương máu.
Tiêu Trần búng nhẹ ngón tay, sương máu cùng Tiên Huyết Bộc Nhân lập tức tiêu tán.
Không có sương máu ngăn trở, mùi máu tươi ngập trời giống như con nước lớn khếch tán mở ra.
Màn sương máu tan biến, quang cảnh trong toàn bộ pháo đài hiện ra trước mắt.
Lần lượt những xác chết khô héo, nằm la liệt mọi ngóc ngách.
Máu của họ dường như đã chảy cạn, các bức tường và sàn nhà đều có màu đỏ tươi.
Máu sắp ngưng tụ, giống như một hạt ngọc bích màu máu bị vỡ, chậm rãi trượt dọc trên vách tường.
Cạch, nhỏ giọt xuống đất, biến thành những bông hoa đỏ như máu tuyệt đẹp.
Tại đây hoàn toàn biến thành địa ngục đẫm máu.
Rực rỡ, nhưng mang một vẻ đẹp quỷ dị.
Tiêu Trần véo mũi, bước ra ngoài với vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ.
Tiêu Trần cắm cành cây mang đầu lão già trên đỉnh núi, lắc lư rời khỏi đây.
Mùi máu tanh nồng nặc tỏa ra, lan tỏa đến những nơi rất xa.
Một số đội, với tổng số hàng trăm người, đang tiếp cận núi Đại Ba với tốc độ nhanh.
Người dẫn đầu là Thanh Y và Từ Kiến Quân.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận