"Không biết ấn ký này có xóa được không, nếu không xóa được, một đại lão gia như tôi mà mang theo thứ này thì còn ra cái gì!" Tiêu Trần lo lắng ngồi xuống bên cạnh Cửu Vĩ Yêu Hồ.
Nhìn thấy bộ dạng buồn rầu của Tiêu Trần, Cửu Vĩ Yêu Hồ không khỏi che miệng cười.
Tiêu Trần liếc mắt nhìn Cửu Vĩ Yêu Hồ, tức giận nói: "Được rồi, đừng cười, ngày mai chúng ta sẽ rời đi."
"Nhanh như vậy?" Cửu Vĩ Yêu Hồ có chút sững sờ.
"Nói nhảm, tôi có rất nhiều việc phải làm, không có thời gian chậm trễ ở đây." Tiêu Trần trợn mắt nói tiếp, "Tôi đưa cô đi Mệnh Vận Thiên Quốc, đã tìm được đệ đệ, cô coi như cũng là thắng nhân sinh rồi, đã như vậy, thì những chuyện chúng ta đã nói hiện tại cũng nên thực hiện đi thôi! "
Những gì Tiêu Trần nói đương nhiên là đã được thỏa thuận từ trước, Tiêu Trần đã đưa Cửu Vĩ Yêu Hồ vào Mệnh Vận Thiên Quốc, như một điều kiện, Cửu Vĩ Yêu Hồ dùng thông tin từ chủ thượng của cô đến trao đổi.
Cửu Vĩ Yêu Hồ gật đầu, "Là chuyện nên làm."
Cửu Vĩ Yêu Hồ bắt đầu sắp xếp mọi thứ mà cô biết trong đầu.
Nhưng một điều kỳ lạ đã xảy ra, đầu của Cửu Vĩ Yêu Hồ bắt đầu hỗn loạn, tất cả những gì cô biết bắt đầu trở nên mơ hồ không rox.
Cửu Vĩ Yêu Hồ đột nhiên ôm đầu, điên cuồng lăn lộn trên mặt đất.
Cửu Vĩ Yêu Hồ không ngừng dùng móng tay ôm chặt lấy đầu, bởi vì lực quá mạnh khiến cho gân xanh trên tay nổi lên.
Vì là người phàm ở Vận Mệnh Thiên Quốc, da đầu của Cửu Vĩ Yêu Hồ bị chính mình cào, máu chảy ròng ròng trên trán.
Tiểu hồ ly cũng bị đánh thức, nhìn bộ dạng đau đớn của Cửu Vĩ Yêu Hồ, không khỏi hoảng sợ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Cửu Vĩ Yêu Hồ có lẽ sẽ tự cào hỏng đầu mình mất.
Tiêu Trần bước tới, cầm tay của Cửu Vĩ Yêu Hồ xuống, lúc này sức mạnh của Cửu Vĩ Yêu Hồ không giống với sức mạnh mà người phàm có thể phát ra, lực lượng lớn đến dọa người.
"Dừng lại, đừng nghĩ nữa." Tiêu Trần nhẹ nhàng đè lại Cửu Vĩ Yêu Hồ xuống để cô bình tĩnh lại.
Cửu Vĩ Yêu Hồ vừa trấn tĩnh lại đang thở hổn hển, đôi mắt đầy tia máu đáng sợ đến dọa người.
Tuy nhiên, trước khi Cửu Vĩ Yêu Hồ kịp hồi phục, những điều quỷ dị đã xảy ra một lần nữa.
Một vết nứt màu máu xuất hiện giữa lông mày của Cửu Vĩ Yêu Hồ, vết nứt từ từ mở ra, trên lông mày đột nhiên xuất hiện một con mắt.
Đôi mắt này, không chút cảm xúc, bình lặng như một vực sâu không đáy.
Nếu chỉ như vậy thì không sao, nhưng ánh mắt quái dị này khiến Tiêu Trần cảm thấy không chỉ như vậy.
Nhưng Tiêu Trần lại không thể nói được đến cùng là cảm giác như thế nào.
Kinh hoàng, tuyệt vọng, bi thương... Dường như tất cả những cảm xúc tiêu cực đều ẩn hiện trong đôi mắt này.
Ánh mắt đó cứ như vậy lẳng lặng nhìn Tiêu Trần, thật lâu sau mới khẽ nhúc nhích.
Lúc Tiêu Trần nghĩ rằng con mắt này sẽ chuyển động, sẽ có động tác nào đó, nhưng nó lại biến mất một cách không thể giải thích được, đúng vậy, nó cứ như vậy mà biến mất không thể giải thích được.
"Phốc..."
Ngay khi đôi mắt biến mất, Cửu Vĩ Yêu Hồ phun ra hai ngụm máu lớn, khí sắc dần dần trở lại bình thường.
Cửu Vĩ Yêu Hồ nhìn Tiêu Trần, mỉm cười bất lực, "Tôi không thể nói, mọi thứ về chủ thượng đã trở nên mơ hồ."
Tiêu Trần gật đầu, tuy rằng không hài lòng với kết quả này, nhưng hắn cũng không ngạc nhiên, bởi vì nếu còn có thực lực, hắn đã có thể làm được một bước này.
Tiêu Trần đỡ Cửu Vĩ Yêu Hồ lên, vào lúc này, một luồng ánh sáng chiếu vào thẳng trên đầu của Cửu Vĩ Yêu Hồ.
Tiêu Trần đẩy Cửu Vĩ Yêu Hồ ra, chống lại chính đạo lưu quang này.
Sức mạnh kinh hoàng gợn sóng, ngay lập tức san bằng thành cổ thành bình địa.
"Nghiệt súc, lúc trước thương hại cô không dễ dàng, hoàn thành tâm nguyện của cô. Không ngờ cô không có ơn nghĩa, còn dám đem loại vật đó đưa vào Mệnh Vận Thiên Quốc."
Giọng nói của Côn Lôn vang lên, lời lẽ lẽ ra phải tràn đầy tức giận, nhưng khi thốt ra khỏi miệng, vẫn là giọng điệu xác nhận, không chút cảm xúc.
Tiêu Trần ngăn Côn Lôn lại, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Mệnh Vận Thiên Quốc bại lộ." Côn Lôn nói xong chỉ vào Cửu Vĩ Yêu Hồ, thần quang màu vàng lao thẳng tới, thề sẽ lấy đầu cô.
Một đường không nói chuyện, màn đêm dần dần đến trong im lặng này.
Thiếu niên không nói một lời giữ ở lại nào, thậm chí không nói một lời từ biệt, đương nhiên càng không có khả năng hỏi ngày trở về.
Những năm tháng vui buồn cũng đã qua, những năm tháng tủi hờn đẫm nước mắt, Tiêu Trần và thiếu niên đã từ lâu biết rằng tụ tán vốn chính là như vậy rất tự nhiên mà thuận lý thành chương.
Thiếu niên dừng lại, cúi đầu xuống, khiến Tiêu Trần không thể nhìn thấy biểu hiện của hắn ta.
Thật lâu sau, thiếu niên vẫy tay với Tiêu Trần, "Trân trọng."
"Trân trọng, chúng ta sẽ gặp lại." Tiêu Trần bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy thiếu niên.
"Ừm..." Thiếu niên khẽ gật đầu.
Thiếu niên lặng lẽ rời đi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận