"Nhưng khi nhìn dáng vẻ của bà thì hình như không phải vấn đề kinh nguyệt, chẳng lẽ là cuộc sống vợ chồng không hài hòa?"
"Không đúng, bà hẳn không có cuộc sống vợ chồng, đồ chơi xấu như bà thì ai dám muốn chứ?"
"Không phải vấn đề kinh nguyệt, cũng không phải vấn đề cuộc sống vợ chồng, vấn đề này liền lớn, loại tình huống này của bà rất có thể là hỗn loạn nội tiết."
"Ai, gái xấu à tôi nói với cô, đây là bệnh, phải trị. Nếu như bỏ mặc không quan tâm, hiện tại có thể chỉ là tính khí nóng nảy, về sau nữa chính là tay chân thối nát, cuối cùng đó chính là sống đời sống thực vật."
"Tôi lại chính là lão trung y của thành phố Minh Hải, chuyên trị nghi nan tạp chứng, tôi có biệt hiệu, bạn bè của phụ nữ, nếu không tôi bốc cho bà mấy thang thuốc Đông y thử xem?"
"Ai ai ai, bà đừng đi chứ, tôi bớt tám phần trăm cho bà."
"Giá cả hữu nghị, chiết khấu bảy mươi phần trăm."
"Không nên quá phận nữa à, 60% không thể ít hơn nữa."
Lẩm bẩm rồi lại lẩm bẩm, lẩm bẩm thêm lẩm bẩm, hai canh giờ sau, rốt cục mọi người không thể nhịn được nữa.
Từ trước tới nay bọn họ chưa từng gặp qua bệnh tâm thần như vậy, một người thế mà lại miệng nói hai canh giờ không ngừng.
Mấy người tại chỗ đều bị nói toàn bộ, đại quân cách đó không xa nghe được cũng là mắt trợn mồm há, hắn đây mẹ nó thật sự là một người bình thường sao?
"Được rồi." Một công tử ca không thể nhịn được nữa rống lên.
"Nhìn kìa, chứng gắt gỏng, chứng gắt gỏng điển hình." Tiêu Trần làm dáng vẻ lão Trung y nhìn thấu tất cả.
"Tôi đã nói với anh, đồ chơi chứng gắt gỏng này, chính là sát thủ số một của gia đình hài hòa."
"Tôi độc thân, không có gia thất." Công tử ca suýt nữa sung huyết não.
"Vậy thì đúng rồi." Tiêu Trần gật đầu: "Biết vì sao anh còn độc thân không? Cũng là bởi vì chứng gắt gỏng đó, tiểu tử đây là bệnh, phải trị!"
"Tôi chính là chuyên gia của bệnh viện top 3, người ta tặng biệt hiệu Lôi Điện Pháp Vương, chuyên môn trị liệu chứng gắt gỏng, có muốn thử một chút hay không? Bao trị hết, anh tin tôi đi."
Mọi người xạm mặt lại, "Rốt cuộc cậu có bao nhiêu biệt hiệu, một hồi đã thay đổi mười mấy cái rồi."
Công tử ca cắn răng nghiến lợi nói: "Tôi không có bệnh, cậu có thể không nói nữa hay không."
"Thông thường bệnh nhân đều cho là mình không có bệnh, anh tin tôi, liệu trình điện của tôi tuyệt đối hữu hiệu, giá cả hữu nghị bớt năm mươi phần trăm, thế nào."
Công tử ca che ngực, làm bộ đáng thương nhìn nam tử trung niên kia.
Người đàn ông trung niên bất đắc dĩ gật đầu, công tử ca thở ra một hơi thật dài, lập tức biến mất tại chỗ.
"Ai, tiểu tử không cần đi, chứng gắt gỏng mà không trị, thì còn có thể chữa bệnh khác, bệnh giang mai, mụn cơm mụn cám các loại tôi cũng am hiểu."
"Hắc hắc." Sau khi công tử ca rời đi, Tiêu Trần nhìn nam nhân trung niên kia, nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra răng khểnh nho nhỏ nha: "Mọi người, tôi xem mi tâm ông có hắc khí, đây là có họa sát thân."
Nam nhân trung niên nhắm mắt lại bắt đầu minh tưởng, một bộ mắt không thấy tâm không phiền.
Tiêu Trần bĩu môi khinh thường: "Cắt, tướng thuật của lão tử chính là học từ đại thần côn đấy, nói ông có họa sát thân ông thì có."
"Hắc, lão nhân kia, tôi xem ông cũng đã có tuổi, mặt kia chắc chắn có chướng ngại." Tiêu Trần lại đổi mục tiêu thành một ông lão bên cạnh nam tử trung niên.
Lão đầu lau mồ hôi trán, nhìn người đàn ông trung niên đang minh tưởng, muốn rời khỏi, nhưng giống như lại không dám.
"Không nên làm vẻ mặt đó nha, nam nhân mà, đã có tuổi thì mặt kia không được cũng có thể lý giải."
"Tiểu huynh đệ, tôi cầu van cậu, cậu chớ nói chuyện được không? Van cậu." Lão đầu thực sự sắp khóc lên, chỉ cảm thấy có một đống con ruồi lớn ong ong ong bên lỗ tai của mình.
Tiêu Trần nhếch miệng cười: "Được, tôi hỏi ông một vấn đề, nếu như ông trả lời được tôi sẽ không nói nữa."
"Cậu hỏi đi." Lão đầu thở dài xả giận, lấy kinh nghiệm và niên kỷ của mình, dường như không có gì không thể giải đáp.
"Nữ nhân sợ nhất cái gì của nam nhân?"
Mí mắt lão đầu nhảy loạn một hồi, nghĩ một lát mới nói: "Không có trách nhiệm?"
"Không phải không phải không phải, ý thức trách nhiệm này, mỗi người một ý định nghĩa." Tiêu Trần lắc đầu.
"Sở Khanh?" Mồ hôi trên trán lão đầu lại bắt đầu xông ra.
"Nam nhân nào không Sở Khanh, đây là bệnh chung." Tiêu Trần lại lắc đầu.
"Không cầu tiến?"
"Thường xuyên không trở về nhà, về nhà không nói lời nào hay sao?"
"Trong lòng vặn vẹo, dùng bạo lực?"
Lão đầu nói nhiều cái đáp án, nhưng đều bị Tiêu Trần bác bỏ.
"Ai, tuổi đã cao mà cũng sống như cẩu." Nhìn lão đầu đã không có đáp án có thể nói, Tiêu Trần lắc đầu hận rèn sắt không thành thép.
Lão đầu chỉ cảm thấy máu xông lên đầu, mình chính là tộc trưởng bộ tộc, thế mà lại bị tên nhóc con như vậy giáo huấn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận