Đạo sĩ trẻ tuổi cười khổ nói: "Không ngờ mọi chuyện lại phát triển như thế này."
"Thật là phiền chết được!" Tiêu Trần ngồi xuống ghế đẩu và lại bắt đầu ăn.
"Tôi phải đi rồi." Đạo sĩ trẻ tuổi đứng lên. "Mục tiêu lớn nhất của hắn bây giờ là muốn phá bỏ kết giới. Tôi đi nói chuyện với hắn, câu giờ cho cậu."
...
Một lúc lâu sau khi đạo sĩ trẻ tuổi rời đi, Cửu Vĩ Hồ mới khôi phục lại vẻ kinh ngạc, nhìn Tiêu Trần với ánh mắt một lời khó nói hết.
"Anh hoàn chỉnh, đến cùng là tồn tại gì?" Cửu Vĩ Hồ thật lâu mới hỏi một câu như vậy.
Tiêu Trần nhẹ nhõm lắc đầu, chính mình cũng không thể biết hắn là người như thế nào.
Trước đây vẫn luôn cho rằng chủ của dị vực là uy hiếp lớn nhất, nhưng hiện tại xem ra chủ nhân của dị vực này chỉ là một tai nạn trong bố cục hoàn chỉnh của Tiêu Trần mà thôi.
Tiêu Trần không biết tên đó còn có bao nhiêu bố cục nghịch thiên, nhưng bộ não của hắn không được tốt lắm, cũng không thể hình dung ra được.
"Tiếp theo anh định đi đâu?" Cửu Vĩ Hồ hỏi.
Theo quan điểm của Cửu Vĩ Hồ, vì vấn đề của đá Thiên Oán đã được giải quyết, nên không cần phải đối phó với các nhân vật cấp Tôn Giả rồi.
"Để tôi nghĩ đã.", Tiêu Trần vừa nói vừa lướt qua tâm trí của mình, về các phương pháp tu hành ở dị vực.
Cảnh giới thứ hai chủ yếu là hấp thu sức mạnh của Thiên Oán, cường hóa huyệt vị, đồng thời tính đến việc luyện hóa cơ thể.
Cảnh giới này Tiêu Trần có thể trực tiếp bỏ qua.
Cảnh thứ ba có cái tên mỹ miều là Vân Kiều Cảnh.
Cần xây cầu mở đường trong cơ thể để liên kết tất cả các huyệt vị nhằm đạt tới vận chuyện tự nhiên, sinh sôi không ngừng.
Cảnh giới này rất quan trọng, điều này khiến Tiêu Trần nhớ đến một khẩu hiệu thú vị, nếu bạn muốn giàu có, trước tiên hãy xây dựng đường xá.
Cơ thể của Tiêu Trần giống như một mỏ có trữ lượng dồi dào, nhưng mỏ này lại bị chôn sâu trong núi, không có cách nào kết nối với thế giới bên ngoài.
Vân Kiều Cảnh này tương đương với ý nghĩa của việc xây cầu lát đường.
Và con đường này phải được sửa chữa cho thật tốt gọn gàng rộng rãi, nếu không thì sức mạnh của Thiên Oán cất vào trong huyệt vị dù có khổng lồ đến đâu cũng không vận ra được.
Về phần con đường này, dù là đường hỏng nhỏ chỉ có thể đi xe đạp, hay đường cao tốc có thể bay, đều tùy vào khả năng của chính tu sĩ.
"Thiên tài địa bảo tốt nhất có thể bắc cầu là gì?" Tiêu Trần hỏi.
Cửu Vĩ Hồ nhìn sững sờ, bất lực nói: "Khí tức đặc biệt sinh ra trong bí cảnh đặc biệt của đầm lầy Vân Mộng, linh khí của một giấc mơ."
"Haha, chúng ta đến đây thật sự là trùng hợp, chúng ta vẫn là nên đi đầm Vân Mộng một chuyến thôi." Tiêu Trần vui vẻ cười nói.
Cửu Vĩ Hồ bĩu môi: "Sao không đổi chỗ khác, tuy rằng Vô Thiên Tôn Giả rất ôn nhu, nhưng nếu là tên cấp Tôn Giả khác nhìn thấy thân phận của anh, không biết sẽ xảy ra chuyện gì."
"Sợ gì!" Tiêu Trần ném một đống vàng lên bàn, bước ra ngoài quán rượu.
"Chết tiệt, vừa thối lại cứng đầu, không nghe khuyên bảo." Cửu Vĩ Hồ giậm chân đi theo Tiêu Trần.
Đầm lầy Vân Mộng nằm ở phía đông của thành Vân Mộng.
Từ xa xưa, nó là một nơi thần kỳ với nhiều truyền thuyết nhất.
Không ai biết đầm lầy này rộng lớn như thế nào, giống như cái tên dị vực, vô tận.
Đầm lầy Vân Mộng gần đây rất sống động, thậm chí những đám mây bao phủ nhiều năm cũng mờ đi rất nhiều.
Vì cõi mộng ngàn năm một thuở sắp mở ra.
Nhiều người tu sĩ nghĩ đến thế hệ trẻ của nhà mình đã đưa con cái của họ đến đầm lầy Vân Môn, hy vọng giành được một vị trí cho thế hệ trẻ của họ bước vào danh ngạch Vô Thiên Tôn Giả.
Vừa ảo vừa thật, ở đầm lầy Vân Mộng, giống như linh đài tiên các, có một số lượng lớn các tu sĩ, dẫn con cái hoặc những người đồ đệ của họ đến Vân Mộng tiểu trúc để bái kiến Vô Thiên đại nhân.
Vân Mộng tiểu trúc là nơi ở của Vô Thiên Tôn Giả, như đại mộng ảo cảnh, mỗi nghìn năm mở một lần.
Vô Thiên Tôn Giả sẽ truyền đạo thụ nghiệp cho phần đông tu sĩ khi mở ra đại mộng ảo cảnh, hơn nữa còn không dạy lại.
Chỉ cần các tu sĩ có thể đến Vân Mộng tiểu trúc là có thể nghe các bố pháp giảng kinh của Vô Thiên Tôn Giả.
Đây cũng là lý do vì sao Vô Thiên Tôn Giả được rất nhiều tu sĩ ủng hộ, cô là người chính thức giảng đạo, mà không phải những tôn giả độc tài khác.
Tiêu Trần và Cửu Vĩ Hồ cùng nhau đi trên con đường ngoằn ngoèo, người đi đường đều ôn nhu hữu lễ, gật đầu hành lễ.
Mặc dù Tiêu Trần đã hoàn lễ, cổ gần như cứng lại, nhưng tâm trạng của hắn lại rất tốt.
Tiêu Trần chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy một khung cảnh hài hòa như vậy ở đị vực, ngay cả trong tinh không của chính mình, Tiêu Trần cũng chưa từng nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận