Hắn dùng hết khí lực cuối cùng, thôi thúc tấm khiên huyết sắc thiêu đốt kịch liệt hơn, điên cuồng đánh tới Bàn Cổ Tà Tướng.
"Đến đi, vờ vịt đi!"
Tiêu Trần giống như bị thần kinh mà giật giật cổ, phát ra những tiếng gào thét cuối cùng.
Ầm! Ầm! Bang...
Bàn Cổ Tà Tướng bắt đầu chạy, thiên địa cũng run rẩy theo.
"Ha ha... được lắm, mi là người sảng khoái nhất mà ta từng gặp." Bàn Cổ Tà Tướng cười ha hả.
Màn trời ác ý như nước biển chảy ngược, lao thẳng tới.
Toàn bộ thiên địa như chìm trong màu đen chết chóc
"Bóng đêm vĩnh hằng đến rồi!"
Thanh Oanh chán nản ngồi bệt dưới đất, ánh mắt tuyệt vọng nhìn lên trời cao.
Cửu Vĩ Yêu Hồ và Phong Linh Nhi nhìn nhau, tuyệt vọng lắc đầu.
"Đi thôi, thừa dịp lúc này có thể đi được người nào tốt người đấy."
Cửu Vĩ Yêu Hồ cười nhạt, lộ vẻ sầu thảm. Khuôn mặt tuyệt mỹ đầy vẻ không cam lòng.
Sở Mộc Tâm quay đầu nhìn đại quân Bảo Thuyền phía sau, bi thương đầy mắt.
"Đại Sở, cuối cùng vẫn phải nuốt lời rồi."
Sở Mộc Tâm ôm chặt lấy Thanh Oanh, nước mắt nóng hổi rơi trên mặt cô.
Trong bóng đêm vĩnh hằng, hơi thở tuyệt vọng không ngừng lan tràn, từng chút từng chút một.
Chỉ có tấm khiên đỏ như máu đang cháy hừng hực kia còn mang theo bất khuất, ý chí quật cường cuối cùng.
Khoảnh khắc tấm khiên huyết sắc đụng vào màn trời ác ý, một bóng người đột nhiên hạ xuống.
"Nghiệt súc!" giọng nói lạnh lẽo như trời đông giá rét vang lên giữa trời đất.
m thanh này như chùy băng đâm thủng mùa xuân ấm áp, đâm cho lỗ tai mọi người phát đau.
Bọn họ chỉ thấy toàn thân lạnh buốt như rơi vào hầm băng.
Sau khi âm thanh băng lãnh cực độ này vang lên, chuyện càng kinh khủng hơn đã xảy ra.
Không gian co rút lại đến mức khó mà tin được, không khí bị rút sạch không còn lại tí nào.
Tất cả mọi người đều rơi vào ảo giác quỷ dị, hình như bọn họ đã nhìn thấy một bóng người.
Bóng người này duỗi hai tay, một đỡ lấy tấm huyết sắc đang cháy hừng hực, một đỡ lấy nắm đấm của Bàn Cổ Tà Tướng.
Không ai nhìn rõ hình dáng của bóng người này nhưng lại có thể thấy đôi mắt thâm thúy mà lạnh lẽo như đại dương kia.
Thời gian như dừng hình ảnh vào khoảnh khắc này.
Thiên địa an tĩnh đến quỷ dị.
"Thình thịch, phù, thình thịch, phù..."
Dường như bọn họ còn nghe được tiếng tim đập cùng tiếng hít thở dồn dập của chính mình.
Không biết trạng thái quỷ dị này đã kéo dài bao lâu nhưng với họ thì nó tựa như cả thế kỳ dài dằng dặc, rồi lại như chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt.
Giờ khắc này, ảo ảnh và hiện thực chồng chéo lên nhau, mọi người đã không thể phân rõ đâu là hiện thực, đâu là hư ảo.
Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt thâm thúy, lạnh như băng kia.
"Thịch, thịch..."
Trong lúc mọi người có mặt ở đây còn đang hốt hoảng thì thiên địa đã rung động theo một quy luật kỳ lạ, giống như một trái tim đang đập rất mạnh.
"Thịch, thịch..." Tiếng đập này càng lúc càng nhanh.
Đến một điểm giới hạn, không gian đang co lại bỗng nổ tung.
Y như trái tim đang đập thì phát nổ nát bấy.
"Phụt."
Khi tiếng nổ kia vang lên, tất cả người bao gồm cả các vị hoàng đế đang đứng trên Bảo Thuyền đều phun ra một ngụm máu lớn.
Thứ này kinh khủng đến mức nào chứ, chỉ nhìn thoáng qua mà suýt chút nữa đã thân tử đạo tiêu.
Người đến không biết là địch hay bạn đã khiến lòng người bị một tầng mây mù sợ hãi bị kín, muốn xua đi cũng không được.
...
Ngọn lửa đỏ như máu đang cháy hừng hực trên người Tiêu Trần cũng dần dần lụi tàn. Ánh mắt ảm đạm, sinh cơ không ngừng trôi đi nhưng hắn lại chợt nở nụ cười, dùng hết khí lực cuối cùng mà cười thành tiếng.
"Sao cậu lại tới đây?" Tiêu Trần nhếch đôi môi khô khốc, vui vẻ hỏi.
"Đến xem thử thôi, hình như cậu sống không tốt lắm." m thanh lạnh như băng lại một lần nữa vang lên.
Nó vẫn lạnh lùng như trước, nhưng lúc này lại mang theo một chút dịu dàng.
"Cậu đánh rắm gì đấy. Ông đây mỗi bữa đều ăn mười cái bánh bao, sống vui sướng như thần tiên."
"Bịch!" Tiêu Trần nói xong câu đó thì ngã nhào xuống.
Lúc này ngực hắn bắt đầu nứt toác, một đoá hoa đen nhánh chui ra khỏi vết thương, chập chờn trong gió.
Cả thiên địa bỗng trầm xuống, như thể có một cái nồi lớn từ trên úp ngược xuống.
Không biết từ lúc nào, trên không trung đã xuất hiện một vòng xoáy đen vĩ đại đến vô tận vô biên.
Giờ phút này, nếu có người đứng từ trên cao quan sát Bất Chu giới thì sẽ phát hiện ra một cảnh tượng cực kỳ kinh khủng.
Một vòng xoáy khổng lồ gần như bao trùm cả Tinh Long đại lục.
Toàn bộ các đại lục thuộc Bất Chu giới, chỗ nào cũng có sương đen như tơ bốc lên.
Những sợi sương đen này tụ tập lại rồi ùn ùn kéo về phía Tinh Long đại lục, rậm rạp đến che trời lấp đất.
Thiên khung bị che kín, đại địa như rơi vào một vũng mực đen nhánh.
Nhiệt độ không khí hạ xuống cực nhanh, vạn vật trên mặt đất đều kết một tầng sương đen thật dày.
Mọi người như sa vào vũng lầy, muốn đi nửa bước cũng khó khăn.
Bóng đêm vĩnh hằng giáng xuống.
...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận