"Nhân Hoàng đại nhân, ngài xếp hàng trước, tôi đi nơi khác xem." Sau khi hỏi rõ mục đích của Tiêu Trần, Vô Thiên Tôn Giả cũng yên tâm, chuẩn bị đi xem đại trận ở đầm lầy Vân Mộng.
"Tôn Giả đại nhân xin cứ tự nhiên." Tiêu Trần cười híp mắt gật đầu.
"Đại nhân, tên kia không có vấn đề chứ?" Trong một mắt trận trong đầm lầy Vân Mộng, Vô Trần đi theo bên cạnh viên thịt nhỏ, có chút bận tâm hỏi.
"Thiếu niên kia một thân huyết khí quá lớn, thật là tiểu nhân ít thấy trong cuộc đời, cực kỳ kinh khủng. Hơn nữa thiếu niên này có tướng ưng thị lang cố, không thể khinh thường."
Vô Thiên Tôn Giả cười nhẹ: "Mặc dù không cách nào thấy rõ nội tình của Nhân Hoàng đại nhân, thế nhưng toàn thân hắn hạo nhiên chính khí, là không lừa được người, cậu yên tâm đi."
Vô Trần gật đầu, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Vô Thiên Tôn Giả vừa củng cố trận pháp vừa nói: "Hiện tại thế cục không rõ ràng, e rằng đại mộng thịnh hội lần này sẽ có nhiều sự cố, cậu nhất định phải tăng cường tuần tra."
Vô Trần cau mày: "Tôn Giả đại nhân là sợ, tây, tôn giả hai phương bắc đến đây gây sự?"
"Nếu chỉ là hai tên vô liêm sỉ đó thì dễ rồi." Vô Thiên Tôn Giả có chút bất đắc dĩ thở dài.
Vô Trần có chút không rõ, lẽ nào trên đời này, còn có thứ khiến cho Tôn Giả sợ hãi, đúng là không thể tin được.
"Đạo hữu, có thể xin nhờ chiếu cố đứa trẻ nhà ta được không."
Lúc xếp hàng, hán tử xưng huynh gọi đệ lúc trước ôm hai đứa bé đi tới.
Tiêu Trần suýt thì phun ra một búng máu, đây là để cho mình mang trẻ à?
Hán tử có chút ngượng ngùng gãi đầu: "Lúc trước cho rằng đạo hữu tới nghe Tôn Giả giảng đạo, không nghĩ tới đạo hữu lại muốn đi huyễn cảnh."
Tiêu Trần có chút dở khóc dở cười, nhìn hai tiểu tử đáng yêu.
Hai đứa nhóc ôm bình sữa, đôi mắt tròn vo mở to, cũng tò mò nhìn Tiêu Trần, không hề sợ người lạ, bộ dạng đáng yêu khiến cho lòng thiếu nữ của Tiêu Trần nhộn nhịp.
Có thể đúng theo như lời Ngục Long nói, Tiêu Trần càng ngày càng giống con người, mà không phải Đại Đế không gì không thể như trước kia rồi.
"Sinh đôi?" Tiêu Trần vui vẻ hỏi.
Hán tử gật đầu, có chút bi thương nói: "Vợ tôi là người bình thường, bởi vì khó sinh nên qua đời, chỉ là khổ hai đứa trẻ này."
Tiêu Trần có chút bất ngờ, mặc dù người thường khó sinh, lấy thủ đoạn của tu sĩ vẫn có thể cứu được mới đúng.
Hán tử dường như biết Tiêu Trần đang suy nghĩ gì, có chút khổ sở lắc đầu, có vẻ trong đó có rất nhiều nội tình.
Tiêu Trần cũng không tiện hỏi nhiều, vỗ vai hán tử.
"Vì sao không đợi đứa trẻ lớn một chút nữa?" Tiêu Trần tuy thích tiểu đứa trẻ, thế nhưng cũng không quá muốn mang hai đứa bé.
"Đại mộng thịnh hội nghìn năm một lần, chờ tiếp theo sợ rằng đứa trẻ không theo kịp thời gian tu hành tốt nhấ." Hán tử có chút khẩn cầu trông coi Tiêu Trần.
Tiêu Trần suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu, sau đó trêu đùa: "Cậu tin tưởng tôi như vậy sao?"
Hán tử thật thà gãi đầu: "Có thể cùng Vô Thiên đại nhân thân mật như thế, tôi cũng không nhận ra là tâm tư người xấu gì."
"Cái tên này." Tiêu Trần cười nhận lấy hai đứa bé.
"Ca ca tên Công Nghi Khinh Trần, muội muội tên Công Nghi Sơ Tuyết, hai đứa nhóc này rất nghe lời." Hán tử cười híp mắt đùa với đứa trẻ của mình, trong mắt toàn là không nỡ.
"Công Nghi, họ kép rất hiếm thấy." Tiêu Trần nói.
Hán tử thần sắc ảm đạm, có chút bất đắc dĩ lắc đầu: "Tôi ngược lại hy vọng không phải cái họ này."
Đó là chuyện người xưa, vẻ mặt Tiêu Trần nhiều chuyện.
Cửu Vĩ Hồ hung hăng nhéo hông của Tiêu Trần, người ta rõ ràng tâm tình không tốt lắm, cậu còn vẻ mặt nhiều chuyện, chắc có chút ánh mắt nào hết, muốn chết à!
Cứ như vậy trò chuyện, đứng xếp hàng, cuối cùng cũng đến phiên Tiêu Trần.
Vừa bước vào trong vòng xoáy bảy màu, cảnh sắc trước mắt Tiêu Trần, trong nháy mắt lập tức thay đổi.
Đập vào mắt khắp nơi đều là màu xanh lục, gần bên là bãi cỏ bình nguyên, gần đấy là rừng rậm xanh biếc, xa hơn là núi cao liên miên chập chùng.
Tiêu Trần thậm chí có thể ngửi được vị ngọt trong không khí, chim hót hoa nở, mọi thứ đều yên bình như vậy.
Một ít sương mù nhàn nhạt, từ trong bãi cỏ chậm rãi dâng lên, vào giữa thiên địa, Tiêu Trần có thể cảm nhận được một sức mạnh không cách nào hình dung nhộn nhạo ở giữa thiên địa này.
Sức mạnh này hình như chính là đại mộng linh vận.
Một đường phía trước, khắp nơi đều có thể nhìn thấy bọn tiểu tử ngồi xếp bằng.
Những tiểu tử này đều đang nghiêm túc lĩnh ngộ, từng người vẻ mặt trang nghiêm.
Tiêu Trần cũng không nóng nảy bắt đầu, mà ôm hai đứa nhóc, đi dạo lung tung khắp nơi.
"Ca ca, chúng ta ở cùng nhau được hay không." Lúc Tiêu Trần đang ngắm phong cảnh, một đám nhóc tìm được Tiêu Trần.
Dẫn đầu là một tiểu nha đầu mười mấy tuổi, dáng dấp giống như một con búp bê, đặc biệt cặp mắt kia, tròn vo rất là đáng yêu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận