Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 721: Ta hẳn là chết ở chỗ này

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Bạch Tử Yên lắc đầu, mạnh mẽ kéo Trần Trần trong lòng Thủy Sanh Sanh ra.
"Tôi hẳn là phải chết ở chỗ này." Bạch Tử Yên cười, ôm Tiêu Trần sải bước rời khỏi.
Nước mắt Thủy Sanh Sanh rơi như mưa, theo Bạch Tử Yên xông ra ngoài.
Chương Hồi Thiên nhìn Tiêu Trần trong lòng Bạch Tử Yên, ánh mắt lộ vẻ tham lam không che giấu được.
Từ miệng Quân Vô Tiện, ông ta đã biết được trên người Tiêu Trần có phương pháp khởi tử hoàn sinh.
Sức hút của việc khởi tử hoàn sinh có thể khiến Chương Hồi Thiên mạo hiểm một lần.
Mặc dù lần này Tiêu Trần lại phát hoả, ông ta cũng có đầy đủ phương pháp đối phó.
"Giao người cho tôi đi!"
Chương Hồi Thiên có chút nôn nóng vươn tay ra.
Tất cả trưởng lão chưa đi đều âm thầm gọi phi kiếm của mình.
Mọi người rất rõ tính cách của Bạch Tử Yên, cô bảo đệ tử môn hạ rời đi có nghĩa là cô không có ý định sống sót rời khỏi Kính Hoa tông.
Mà họ cũng ở lại, tự nhiên là muốn đồng sinh cộng tử với Kính Hoa tông.
Sắc mặt Bạch Tử Yên âm trầm, một điểm hàn mang đột nhiên xuất hiện.
Hàn mang nhanh chóng phóng đại hóa thành một vệt kiếm khí chém về phía Chương Hồi Thiên.
Chuyện xảy ra khiến Chương Hồi Thiên bối rối, một cái Bàn Long Ấn màu vàng xuất hiện trong tay Chương Hồi Thiên.
Ấn vàng vội vã bắn ra, ngăn trở kiếm khí.
Bóng dáng Chương Hồi Thiên nhanh chóng lùi về sau, vô cùng chật vật.
Ổn định thân hình, Chương Hồi Thiên thẹn quá hóa giận hỏi: "Bạch Tử Yên cô làm vậy là có ý gì?"
"Không có ý gì." Ngón tay Bạch Tử Yên nhập lại thành kiếm, phi kiếm màu trắng bay thẳng tới Chương Hồi Thiên.
"A Di Đà Phật."
Tiếng phật hiệu to lớn vang lên, từng gợn sóng màu vàng lan ra.
Bóng dáng Khô Thân đại sư đột nhiên hiện ra, ngăn trở phi kiếm.
Tiểu kiếm màu trắng xuyên thấu bả vai của Khô Thân đại sư, máu tươi phun ra như suối.
Bị Khô Thân đại sư đỡ lấy, tiểu kiếm màu trắng không còn dư lực, được nửa đường thì trở lại bên người Bạch Tử Yên.
"Đại sư." Bạch Tử Yên nhíu mày.
Khô Thân đại sư từ bi nói: "Bạch thí chủ, hà tất phải đi con đường cực đoan này."
Gợn sóng màu vàng và Phật hiệu to lớn đi qua cơ thể của Tiêu Trần, Tiêu Trần vẫn luôn ngơ ngác ngây ngốc, lúc này thế mà lại tỉnh lại.
"Mẹ hu hu..."
Nhìn Bạch Tử Yên, Tiêu Trần lớn tiếng khóc.
Chuyện xảy ra vào buổi tối ở Lưu Phong Thành không ngừng vọng lại trong đầu Tiêu Trần.
Bạch Tử Yên đau lòng ôm chặt Tiêu Trần, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn: "Trần Trần không sợ, không sợ."
"Thật nhiều người, thật nhiều máu..." Tiêu Trần nói không mạch lạc.
Lúc này một ấn vàng đập xuống giữa đầu, cuồng phong bỗng nhiên nổi lên, bầu trời đột ngột tối sầm.
Giọng nói lạnh lùng của Chương Hồi Thiên vang lên: "Nếu không biết tốt xấu, vậy thì mày đi chết đi!"
"Không được." Trên người Khô Thân đại sư bùng nổ kim quang, một con sư tử vàng đầy uy phong cuồn cuộn ra, đụng nứt ấn vàng.
"Sư Tử Ấn." Vẻ mặt Chương Hồi Thiên cả kinh: "Loại đại thần thông của Phật môn này, không ngờ con lừa trọc già cũng biết, sợ rằng thực lực của ông ta không hề dưới mình."
Khô Thân đại sư cơ bản không có ghi chép về việc xuất thủ, thế nhân không có cảm thụ trực quan đối với thực lực của ông.
Thế nhưng, hòa thượng già này cứ luôn có dáng vẻ hòa khí, thế nhân cũng không đánh giá cao thực lực của ông ấy lắm.
Hiện tại xem ra, sợ rằng thực lực của hòa thượng già là cùng cấp với Chương Hồi Thiên.
"Hòa thượng già kia, ông có ý gì?" Chương Hồi Thiên căm tức hỏi.
Khô Thân đại sư lắc đầu: "Theo tôi thấy, đứa bé này đã là một người bình thường rồi."
Chương Hồi Thiên tức giận đến ngứa răng, ước gì giờ có thể bắt luôn Tiêu Trần, ép hỏi phương pháp khởi tử hoàn sinh kia.
Thế nhưng trong miệng lại phải lấy lý do khác: "Người thường? Người thường cũng không cần đền mạng sao? Một triệu sinh linh của Lưu Phong Thành tôi làm sao có thể ngủ yên?"
Nghe lời này, Tiêu Trần run người, một triệu sinh linh, đây là ý gì? Đó là Tu La tràng, địa ngục chân chính.
Khô Thân đại sư có chút nghẹn lời, nhận được ảnh hưởng của đám hòa thượng bạo lực kia.
Bản thân ông không ủng hộ câu nói phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật.
Giết chính là giết, vậy cần phải trả giá thật nhiều, nếu như giết một triệu sinh linh mà một câu bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật đã có thể giải quyết, vậy thì người nói lời này mới là ma lớn nhất.
Khô Thân đại sư thở dài, lắc đầu: "Bạch thí chủ, dẫu sao một triệu sinh linh cũng cần phải ngủ yên."
Bạch Tử Yên lạnh mặt, kiếm khí điên cuồng chém ra: "Lỗi lầm không ở trên người con trai tôi."
Cử động của Bạch Tử Yên trong nháy mắt như đốt lên thuốc nổ, một trận đại chiến hỗn loạn lập tức bạo phát.
Ngoại trừ Khô Thân đại sư, bốn đại năng Nhân Diệt Cảnh bên Chương Hồi Thiên đều tìm tới Bạch Tử Yên, mong rằng có thể đánh chết cô trong thời gian ngắn nhất.
Dù sao lực sát thương của một kiếm tu Nhân Diệt Cảnh trong loạn chiến này thực sự quá lớn.

Bình Luận

0 Thảo luận