"Ranh con, lăn đi dọn dẹp nước bùn trong hồ sen cho tôi." Lúc này âm thanh của một ông lão đột nhiên vang lên, tiểu tỳ nữ sợ đến run một cái.
"Vâng..." Tiểu tỳ nữ kéo dài giọng, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nữ tử.
Nữ tử cười, bộ dạng vẻ thương mà không giúp được gì.
"Đáng ghét..." Tiểu tỳ nữ dậm chân, rời khỏi đình nhỏ.
"Ở nơi này nhiều năm như vậy, không phải muốn đi ra ngoài chút sao?" Tiểu tỳ nữ đi rồi, âm thanh của ông lão kia vang lên lần nữa.
Nữ tử lắc đầu: "Tôi thích nơi này."
"Cô đó..." m thanh kia bất đắc dĩ thở dài.
"Đúng rồi đại lão gia." Nữ tử mở miệng hỏi: "Có tên tiểu tử kỳ quái kia..."
"Cô không cần phải để ý đến hắn, hắn thích làm gì thì làm cái đó, dáng dấp thường thường, nhìn gương mặt đó của hắn là tôi tức giận." Nữ tử vẫn chưa nói hết đã bị cắt ngang.
Nữ tử có chút kinh ngạc, bởi vì âm thanh của đại lão gia mang theo một chút oán khí.
Cách một hồi, âm thanh của ông lão không còn vang lên, nữ tử đứng dậy, nhẹ nhàng thi lễ một cái với nơi xa.
"Có nên đi gặp tên tiểu tử kia không." Nữ tử suy nghĩ một chút, rất nhanh lại lắc đầu, "Quên đi, kệ hắn ta đi."
Nữ tử cầm lấy sách nhỏ, lại lật xem một lượt, suy nghĩ một chút nhẹ giọng nói: "Còn có ba ngày, cũng không biết mấy tên ẩn cư có đi ra không."
Tiêu Trần nằm ở trên giường hát khẽ, Lưu Tô Minh Nguyệt tức giận bịt lỗ tai và đá vào khuôn mặt đáng ghét của Tiêu Trần bằng chân nhỏ của mình.
"Khó nghe à, khó nghe anh cho em nghe cái khác." Tiêu Trần vui tươi hớn hở bắt được cái chân nhỏ của Lưu Tô Minh Nguyệt, gãi lòng bàn chân của cô ta.
"Ha ha ha..." Lưu Tô Minh Nguyệt cười đến chảy cả nước mắt, thế nhưng trong miệng lại nói rất hung, "Anh không được hát nữa... Ha ha... Lại hát... Em đánh anh giờ a..."
"Cộc cộc cộc..." Lúc này, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.
"Thiếu hiệp, tôi đã tìm được tin tức mà cậu muốn." Giọng của Lưu Thiên Tứ vang lên ngoài cửa.
"Vào đi." Tiêu Trần bò dậy từ trên giường.
Lưu Thiên Tứ tùy tiện đẩy cửa ra, trực tiếp đi về phía cái bàn, cầm lấy trà đêm hôm qua đổ ừng ực vào miệng lớn.
"Phù..." Lưu Thiên Tứ thở ra một hơi thật dài, gương mặt sảng khoái.
"Tìm được gì?" Chờ sau khi Lưu Thiên Tứ thở gấp xong, Tiêu Trần mới mở miệng hỏi.
"Khà khà," Lưu Thiên Tứ lau nước trà trên mép một cái, có chút đắc ý nói: "Lão Lưu tôi ra trận tất nhiên là dễ như trở bàn tay."
"Nói nghe xem!" Tiêu Trần cũng cười.
Lưu Thiên Tứ đưa ra bốn ngón tay nói: "Căn cứ theo ý của thiếu hiệp, tôi đã tìm hiểu mọi cách, tổng cộng tìm được hành tung của bốn người nằm trong mười người đứng đầu bảng Thiên Cơ."
"Ghê đó!" Tiêu Trần cũng có chút bất ngờ.
Bởi vì nhường vị trí thứ bảy cho tên si tình kia, Tiêu Trần cần phải tiến vào bảng Thiên Cơ lần nữa.
Lúc này mới nhờ cậy Lưu Thiên Tứ, để cho hắn ta giúp mình vội vàng tìm kiếm hành tung của mấy người còn lại nằm trong mười vị trí đầu của bảng Thiên Cơ.
Lúc đầu cho rằng người này tìm được một hai người đã là ghê lắm rồi, kết quả lại tìm được tận bốn.
Lưu Thiên Tứ cũng không thừa nước đục thả câu, nói thẳng: "Bởi vì mấy ngày qua xuất hiện sự cố rất khó lường, mười người đầu tiên trên bảng Thiên Cơ, ngoại trừ hai vị trí đầu thì hầu như đều thay đổi hoàn toàn."
"Cái này chỉ cần vừa đánh nhau, dĩ nhiên là tin tức sẽ truyền tới, không giấu được."
Tiêu Trần gật đầu, giang hồ, đương nhiên các loại chuyện lớn này truyền nhanh nhất.
Lưu Thiên Tứ suy nghĩ, tiếp tục nói: "Tôi sửa sang một chút, tôi cảm thấy đi tìm tiểu huynh đệ có tên là Vũ Thiên thích hợp nhất."
"Hai ngày trước ở Long Minh quốc, người này đánh bại Lý Nguyệt Đồng - đứng thứ năm bảng Thiên Cơ, sau khi thắng được thì gã một đường xuôi nam, hẳn là chẳng mấy chốc sẽ đến Thiên Kiếm thành của chúng ta."
Tiêu Trần gật đầu, cười nói: "Anh để cho tôi chọn loại người này, chắc là có nguyên nhân gì?"
Lưu Thiên Tứ cắn răng gật đầu, vẻ mặt phẫn hận: "Người này cũng không biết từ nơi nào đến, thủ đoạn cực kỳ hung tàn. Lý cô nương không chỉ có dáng dấp đẹp, mà danh tiếng cũng vô cùng tốt. Thằng nhãi Vũ Thiên đó chà đạp người ta đến chết, sau đó lại giết cả nhà người ta, thật sự là ghê tởm tột cùng."
"Một ít giang hồ hảo hán nhìn không được, đi đòi lời giải thích trên đường Vũ Thiên xuông nam, kết quả một người cũng chưa trở lại, hiện tại cũng không ai dám đi cản đường gã nữa."
"Thiếu hiệp chọn thằng nhãi này, vừa có thể thu được danh ngạch, cũng có thể giúp dân trừ hại."
Tiêu Trần gật đầu, chọn ai mà chả phải chọn, đều không khác mấy, "Thiên Kiếm thành ở nơi nào?"
"Phía đông nam tám trăm dặm." Lưu Thiên Tứ chỉ một phương hướng, "Tôi sẽ đi chuẩn bị ngay vài con khoái mã cho huynh đệ, nếu tám trăm dặm thì đại khái sáng mai là có thể đến."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận