"Là thế này..."
Chương Long kể lại đầu đuôi mọi chuyện.
Thì ra, sau khi Chương Long mệnh lệnh tăng thêm tốc độ.
Đột nhiên xảy ra tình huống quỷ dị, một người đột nhiên biến thành kẻ đần, bất động cũng không nói gì.
Mà quỷ dị hơn là, ai muốn tới đỡ hắn ta, sau khi tiếp xúc với cơ thể hắn ta, cũng trực tiếp biến thành dáng vẻ kia.
Trong lúc không rõ tình huống, sáu người trực tiếp đều trúng chiêu.
Chương Long xoa mồ hôi lạnh trên trán: "Tiền bối, tình huống này thực sự quỷ dị vô cùng, có chút giống như ôn dịch, sức truyền nhiễm rất mạnh, người tiếp xúc trong nháy mắt cũng không còn."
Lúc này màn trời đã tối xuống.
Mặt đất đã khoác lên tấm lụa đen, mông lung có chút không quá chân thực.
Bên cạnh không biết là con côn trùng nào đang kêu, tiếng gió thê lương đâm vào xương như châm nhỏ, đau thấu xương.
Trong góc tối xa xôi, tiếng khóc tiếng trườn khe khẽ, bị âm phong hòa tan trong không khí, liên tục bị cọ rửa.
Gió, cơn gió âm lãnh không nổi lên tự bao giờ, một mực gào thét. Tựa hồ đang miêu tả số mệnh thân bất do kỷ, làm cho cả ban đêm cấp tốc tan rã.
Bóng đêm nồng đậm, như dòng máu lạnh lẽo hắc ám chảy ra từ thi thể thối rữa lên mặt đất, quanh co bao trùm trời và đất.
Mặt trăng đỏ máu lẻ loi treo trên bầu trời, tia sáng đỏ máu tựa như huyết lệ nơi khóe mắt của nữ nhân.
Từng giọt mưa tí tách cũng bắt đầu rơi xuống, rơi trong đêm tối, tất cả mọi thứ rất ẩm ướt.
Làn da của cây cối và bùn đất như thối rữa, trong không khí tràn ngập mùi vị khiến kẻ khác hít thở không thông.
Không khí ngột ngạt yên tĩnh đáng sợ, mọi người có thể nghe tiếng hít thở của mình.
Bọn họ nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, dường như sợ bằng hữu cùng người nhà quen thuộc của mình, sẽ biến thành ác ma ăn thịt người ngay sau đó.
Tiêu Trần từ từ tiến lên, đi tới mấy người ngơ ngác ngây ngốc.
"Tiền bối, cẩn thận." Chương Long nhìn trăng máu giắt trên trời cao, âm thanh có chút run rẩy.
Bởi vì có một cách nói truyền miệng rằng.
"Trăng máu lên cao, yêu nghiệt tất hiện."
Chương Long biết, đội ngũ này không chịu được có biến số gì.
Nếu như hơi không cẩn thận, sợ rằng tất cả mọi người sẽ táng thân trong ban đêm nguy cơ tứ phía này.
Mà bây giờ, Tiêu Trần thành sự trông cậy duy nhất của đội ngũ này.
Thực sự là thế sự khó liệu, kẻ thù lúc trước vẫn còn hận không thể rút gân lột da, nhưng bây giờ lại thành hy vọng và sự trông cậy duy nhất.
Tiêu Trần khoát tay, đi tới trước một người trong đó, lật mí mắt của anh ta.
Một màn quỷ dị xuất hiện ở trước mắt Tiêu Trần.
Đồng tử của người này, thế mà lại hoàn toàn biến thành màu đen nhánh, không tìm được chút tròng trắng nào.
Biểu cảm trên mặt, càng dại ra mà cứng ngắc.
"Ba hồn bảy vía vậy mà đều không có."
Tiêu Trần thẳng người dậy, đưa tay ra.
Nước mưa lộp bộp rơi lên tay Tiêu Trần, nước mưa ấy lại có màu đen như mực, Tiêu Trần đột nhiên nghĩ tới cái gì.
"Trong vòng ba ngày, tất cả những ai từng tiếp xúc với những người này đều lưu lại, những người còn lại anh mang theo, vào trong thành trước." Tiêu Trần nhìn phương xa đen ngòm phía trước, khẽ nói với Chương Long.
Chương Long nhìn Đại Long thành cách xa vài dặm, Đại Long thành trong đêm tối như ác quỷ há miệng, đang chờ mọi người tự chui đầu vào lưới.
Da gà cả người Chương Long điên cuồng nổi lên, một cảm giác không tốt xông lên đầu.
"Tiền bối, tất cả những ai từng tiếp xúc với bọn họ, đều ở lại sao?" Chương Long có hơi khó khăn hỏi.
Tiêu Trần tức giận trợn trắng mắt: "Vô nghĩa, mấy người vẫn còn muốn mang vật quỷ này vào thành à?"
Chương Long khó khăn nói: "Cái này rốt cuộc là thứ gì, vì sao ngay cả ba hồn bảy vía cũng bị mất, hơn nữa phạm vi tiền bối ngài đưa ra thực sự quá lớn, người tiếp xúc với bọn họ trong ba ngày qua nhiều vô số, không thể thống kê toàn bộ được."
"Đây là quỷ độc thực phách, một loại quái rất đặc thù, mới nắm giữ."
Tiêu Trần lại mở ra miệng của những người này nhìn một chút, miệng của họ cũng đều giống như tròng mắt của bọn họ, hoàn toàn biến thành màu đen nhánh.
"Loại độc này, ở Minh Bộ đều là cấm kỵ, tính truyền nhiễm rất mạnh, lại còn có thương tổn không thể nghịch đối với hồn phách."
"Nhược điểm duy nhất của loại độc này là phát tác rất chậm, ít nhất cần ủ bệnh trong vòng ba ngày, thế nhưng một khi phát bệnh, hầu như chính là tình huống tuyệt vọng."
Tiêu Trần nhìn đám người xung quanh, nhíu mày, nhiều người như vậy, rốt cuộc có bao nhiêu người tiếp xúc qua những người này?
Như vậy người thứ nhất trúng độc là ai? Mà con quái đó trốn ở địa phương nào?
Nếu như vòng lớn phạm vi, sợ rằng phần lớn người đều phải ở lại đây.
Tiêu Trần có hơi đau đầu, cái thứ quái này vô cùng quỷ dị, năng lực cũng là thiên kì bách quái.
Nếu như không phải gặp tận mắt, căn bản không thể thấy được kết cục.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận