Nhưng Hồng Diệp ít tiếp xúc với Tiêu Trần thần tính nên nghe xong chỉ thấy rùng hết cả mình.
Năng lực khám phá thời gian này thật sự quá khủng khiếp, gần như là đã đứng ở thế bất bại.
Điều này càng khiến Hồng Diệp không nhịn được mà lo lắng cho Tiêu Trần ma tính hơn.
Nhận ra vẻ lo lắng của Hồng Diệp, Thiên Lang Tinh an ủi: "Hồng Diệp cô nương không cần lo lắng. Quá trình sát phạt mà Đại Đế ma tính đã trải qua, cho dù là Đại Đế thần tính cũng không bắt nhốt được ngài đâu. Hơn nữa, cho dù Đại Đế ma tính không địch lại thì Đại Đế thần tính cũng sẽ không hạ độc thủ. Tuy bọn họ thuỷ hoả bất dung ngưng nói cho cùng vẫn là sinh ra từ một chỗ, vẫn phải có tình cảm."
"Anh biết nói chuyện hay không vậy trời?" Hồng Diệp nghe xong thì tức đến mức lông mày dựng ngược.
"Cái gì mà Đại Đế ma tính không địch lại? Lão công ta vô địch thiên hạ nhé." Hồng Diệp bực mình, nói toạc hết suy nghĩ trong lòng ra.
"Lão công á?" Mấy vị Tinh Sứ nghe thấy thì thộn hết cả mặt.
Chu Tước Tinh gãi đầu hỏi: "Hồng Diệp cô nương đã kết hôn với Đại Đế ma tính rồi ư? Không thể nào đâu! Với tình tình của Đại Đế ma tính thì để các cô đi theo bên cạnh đã là khai ân to như trời rồi. Chuyện như kết hôn này, không thể nào đâu!"
Vừa rồi, trong cơn tức giận mà phun hết suy nghĩ trong lòng ra, Hồng Diệp xấu hổ, hai má đỏ bừng. Bây giờ bị hỏi ngược thì lại càng không biết phải trả lời thế nào. Dù sao thì cái tính tình thối của Tiêu Trần ma tính, ai mà chẳng biết rõ rành rành.
Bình thường Hồng Diệp đều có dáng vẻ thông suốt lý trí, nhưng đối diện với những lão yêu quái đã sống không biết bao nhiêu năm như Chu Tước Tinh, thì cô vẫn còn non và xanh lắm.
"Kết hôn chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi." Hồng Diệp chỉ có thể ấp úng trả lời.
"Ồ!" Trên mặt đám người Chu Tước Tinh đầy vẻ trêu chọc, bày ra vẻ bừng tỉnh chợt hiểu ra.
Hồng Diệp tức đến dậm chân bình bịch nhưng cũng hết cách, chỉ đành đổi đề tài: "Làm sao bây giờ, chẳng nhẽ chỉ có thể trốn trong đại trận này hay sao?"
"Chờ thôi." TKT nói như chắc như đinh đóng cột.
"Chờ á?" Hồng Diệp lộ ra vẻ khó hiểu.
Thiên Lang Tinh gật đầu, nói: "Đại Đế thần tính đã tính trước được chuyện này, như vậy thì chắc chắn đã sắp xếp bước tiếp theo."
"Nhưng mà Đại Đế thần tính cùng Đại Đế ma tính đều không có ở đây. Còn ai có thể đối kháng lại Đế Cảnh hay sao?" Hồng Diệp cảm thấy không hiểu cho lắm.
Mấy Tinh Sứ ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, trăm miệng một lời: "Dương Viêm Tinh."
Chu Tước Tinh gật đầu: "Có thể lắm đấy. Tên biến thái chết tiệt Dương Viêm Tinh kia đã bế quan lâu vậy rồi mà vẫn chưa tiến vào Đế Cảnh. Có lẽ Đại Đế thần tính muốn mượn cơ hội này kéo hắn ta một phen.
"Tôi cảm thấy tên biến thái chết bầm kia cứ bế quan luôn đi là tốt nhất, đỡ phải gây hoạ cho Đại Đế." Thiên Lang Tinh ra vẻ ghét bỏ, nói.
Hồng Diệp cảm thấy rất thú vị, lên tiếng hỏi: "Tại sao mấy người lại gọi Dương Viêm Tinh là biến thái chết tiệt?"
"Bởi vì hắn chính là một tên biến thái chết tiệt. Cho dù là tu vi hay tâm lý, đều là tên biến thái hàng thật giá thât. Tôi nhổ vào." Thiên Lang Tinh rất chi là gắt gỏng.
Lúc này, trên tầng thứ nhất của ảo ảnh Thiên Nhai Bất Động thành.
Mỹ thiếu niên có mái tóc dài xanh lam ung dung mở mắt. Tròng mắt màu xanh lam của người này trong vắt, không khác gì một viên bảo thạch.
Tóc của người này quá dài, cứ như một nét mực vẩy trên mặt đất.
"Hắt xì!" Thiếu niên đột nhiên hắt hơi mấy cái rồi lập tức nổi trận lôi đình: "Chắc chắn là mấy tên khốn kia lại nói xấu mình rồi! Ghen tị, ghen tị trắng con mẹ nó trợn. Mấy tên này rõ ràng là ghen tị quan hệ giữa mình và Đại Đế mà." Thiếu niên lẩm bẩm.
Nhớ tới dáng vẻ đáng yêu của Tiêu Trần thần tính, khuôn mặt thiếu niên lập tức đỏ bừng.
"Tuy còn chưa đột phá nhưng cũng chỉ cách ngưỡng cửa một bước nhỏ. Kệ mẹ nó đi, mình muốn đi tìm Đại Đế." Thiếu niên đứng dậy, chân dài nhảy dựng lên một bước, cả người liền bắn ra ngoài như một quả đạn pháo.
Bên trong sương đen, một bóng người thướt ta từ từ đi lại, thỉnh thoảng còn đưa tay đùa nghịch mấy ngôi sao nhỏ bị bóng tối quấn quanh.
Cô ta không nóng vội, bởi vì thời gian đứng về phía cô ta.
Đại trận đột nhiên xuất hiện, tuy làm rối loạn tiết tấu của cô ta nhưng cũng chẳng sao. Sương đen của cô ta có tính ăn mòn rất cao. Đại trận này bị nó cắn nuốt cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Bây giờ, cô ta cảm thấy phải nhét bảo bối bất thế kia vào túi trước mới là việc chính.
Bóng đen nhàn nhã đi về phía Thiên Nhai Bất Động thành. Tốc độ có vẻ chậm rãi nhưng thật ra chân vừa sai bước đã đi được cả vạn dặm.
Sau khi bóng đen đi được khoảng trăm bước, cuối cùng thì cũng thấy rõ toà đại thành ẩn hiện, khiến người ta không nắm rõ được khoảng cách kia.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận