Tiêu Trần xoa xoa cái bụng nhỏ của Lưu Tô Minh Nguyệt, nhẹ nhàng nói: "Sau này ăn ít đi một chút, ăn no quá sẽ khó chịu lắm."
"Ah ah!" Lưu Tô Minh Nguyệt phồng má lên, vui vẻ nói: "Đại Đế ca ca sẽ xoa bụng cho em mà!"
"Haizz!" Trong lòngTiêu Trần thở dài: "Anh phải đi rồi."
Tiêu Trần nhẹ nhàng nâng đầu Lưu Tô Minh Nguyệt, cẩn thận tết tóc cho cô.
Lưu Tô Minh Nguyệt nghe thấy thế, đột nhiên không nhúc nhích, cái miệng nhỏ nhắn há to. Đồ ăn ngon nhét đầy trong miệng rơi ra khỏi miệng nhưng cô cũng không để ý.
Bởi vì Tiêu Trần không nói chúng ta, chỉ nói là anh.
"Sau này đi theo A Công không được nghịch ngợm nữa, A Công già rồi, không thể chịu được giày vò."
"Sau này, nhớ học thêm chút pháp thuật, chờ đến khi ca ca trở lại, Minh Nguyệt sẽ có thể giúp anh đánh bại những kẻ xấu rồi."
Tiêu Trần vừa tết tóc vừa chậm rãi nói.
Rốt cuộc Lưu Tô Minh Nguyệt cũng quay đầu lại, nước mắt không ngừng trào ra.
Thế nhưng Lưu Tô Minh Nguyệt không oa oa khóc lớn như Tiêu Trần tưởng tượng.
Lúc này một hư ảnh xinh đẹp bay lên sau lưng Lưu Tô Minh Nguyệt.
Hư ảnh giang hai tay ra ôm lấy Lưu Tô Minh Nguyệt đã không biết làm cái gì bởi vì quá đau lòng.
"Oa..." Khoảnh khắc hư ảnh ôm lấy Lưu Tô Minh Nguyệt, con bé cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, bật khóc thật to.
Lưu Tô Minh Nguyệt hung hăng lôi kéo quần áo của Tiêu Trần, khóc nghẹn ngào: "Đại Đế ca ca... Minh... Minh Nguyệt sẽ không bao giờ... nghịch ngợm nữa, sẽ không bao giờ... ngồi ăn... trên đầu anh nữa, sẽ không bao giờ... bôi dầu... lên đầu anh nữa...Huhuhu..."
Lưu Tô Minh Nguyệt khóc cực kỳ thương tâm.
Tiêu Trần nhìn thấy đau lòng không thôi, nhẹ nhàng lau nước mắt cho con bé.
Nhân sinh có ba loại khổ, oán ghét mà cứ phải gặp gỡ, luyến tiếc không nỡ bỏ, nỗi khổ đau khi phải lìa xa những người thân yêu.
Lìa xa những người thân yêu luôn là thứ khiến người ta không thể chấp nhận được.
Tiêu Trần hiểu rằng vào lúc này nói gì cũng vô ích.
Tiêu Trần nhẹ nhàng hôn lên trán Lưu Tô Minh Nguyệt: "Chờ đến khi anh trở lại, Minh Nguyệt đã trưởng thành rồi."
Lưu Tô Minh Nguyệt giương đôi tay nhỏ bé ra, muốn Tiêu Trần ôm như trước, thế nhưng bóng dáng Tiêu Trần càng ngày càng mờ nhạt, mờ nhạt dần mờ nhạt dần, cho đến khi biến mất không còn thấy gì nữa.
Lưu Tô Minh Nguyệt cũng không thể nhịn nổi nữa, kích động vỗ vỗ đôi cánh nhỏ của mình, lao lên bầu trời.
"Đại Đế ca ca, chờ Minh Nguyệt với, chờ Minh Nguyệt với..."
Minh Nguyệt dùng hết sức lực vừa kêu vừa khóc đến khàn cả giọng, nhưng thiên địa hoàn toàn yên tĩnh.
Vô số sơn quỷ đi theo sau cô công chúa nhỏ, đau lòng trầm mặc không nói gì.
A Công xuất hiện bên cạnh Minh Nguyệt đang không biết phải làm sao, đặt con bé đang ngu ngơ vào lòng bàn tay.
Rất lâu sau Lưu Tô Minh Nguyệt mới ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của mình lên, hỏi: "A Công ơi, Đại Đế ca ca không cần Minh Nguyệt nữa rồi sao?"
A Công nở một nụ cười đắng chát: "Không phải Đại Đế không cần Minh Nguyệt nữa, mà là vì để sau này không bao giờ rời xa Minh Nguyệt nữa, nên bây giờ mới không thể không rời xa."
Đời này thật khó vẹn cả hai. Không phụ Như Lai, chẳng phụ nàng.
"Đại Đế sẽ bình an trở về, Minh Nguyệt cũng sẽ trưởng thành." A Công nhìn trời xanh vô tận, nước mắt tuôn đầy mặt.
"A Công." Lưu Tô Minh Nguyệt lau nước mắt không ngừng rơi: "Chúng ta đừng khóc nữa được không? Nếu Đại Đế ca ca biết, sẽ nói tôi mất."
"Được, được, được". A Công nhẹ nhàng vỗ cái đầu nhỏ của Lưu Tô Minh Nguyệt.
Đôi khi trưởng thành chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Một đôi mắt, nhìn thấy cảnh này, mới có thể yên tâm rời đi.
...
Hàng rào hư không.
Cái gọi là hàng rào này không giống như tường thành.
Hàng rào là nơi phòng ngự yếu nhất trong hư không, bởi vì nó yếu ớt nên mới cần đại đạo tự mình canh giữ.
Có đại đạo tự mình canh giữ, nơi yếu ớt nhất lại trở thành nơi không thể phá vỡ nhất. Đây mới là ý nghĩa chân chính của hàng rào.
Nếu tinh không ở Địa Cầu phòng ngự yếu ớt thì cũng có thể gọi là hàng rào.
Bây giờ hàng rào đang ở trong một tinh không khổng lồ được gọi là Kinh Cức Tắc Đồ.
Lý do tại sao đây là hàng rào là vì ở đây đã từng xảy ra một cuộc chiến kinh hoàng, pháp tắc hư không đã bị phá vỡ, khiến mọi thứ ở đây trông như rất hỗn loạn.
Hỗn loạn tượng trưng cho sự không trật tự, không trật tự sẽ dẫn đến nhược điểm, nơi đây đã trở thành địa điểm thích hợp cho các loại sinh linh kỳ quái nhập cư trái phép.
Được chiếc la bàn mày bạc mang theo, chẳng mấy chốc Tiêu Trần đến được Kinh Cức Tắc Đồ.
Tuy nới này nhìn có vẻ giống như một mảnh tinh không, nhưng lại không có một ngôi sao nào, đoán răng Mục Tinh nhân cũng không muốn đến nơi quỷ quái này để đặt các vì sao.
Nơi này mọc đầy vô số bụi hoa gai khổng lồ, khí độc lan tràn, nguy cơ bốn phía.
Đương nhiên những thứ đồ chơi này không có ý nghĩa gì với Tiêu Trần.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận