Tiêu Trần mỉm cười, lúc này mưa máu tí tách cũng từ từ ngừng lại.
Tiêu Trần đưa hai người đến chỗ Bạch Tử Yên và những người khác.
...
Hắc Phong nhìn một đám con gái dung mạo xinh đẹp, da trắng nõn nà, đôi mắt nhỏ không ngừng trợn trắng.
"Tôi nói Trần ca này, khẩu vị của ông vẫn luôn tệ như thế nhỉ. Nguyên một đám đều gầy như que củi, lại còn xấu xí, có cái gì tốt chứ."
Mặt mũi Tiêu Trần tràn đầy vạch đen, thẩm mỹ của tên này là thứ Tiêu Trần không thể lý giải nhất.
Tại sao tên này lại thích người béo? Tiêu Trần đã từng rất nghiêm túc suy nghĩ về điều này, cuối cùng chỉ có thể quy vấn đề về chủng tộc khác nhau.
Bạch Tử Yên bọn họ cũng một đầu đầy vạch đen, đoán chừng đây là lần đầu tiên trong đời các cô bị người khác gọi là xấu xí.
"Ôi chao, thế nào, trông xấu xí còn không cho người khác nói à! Bộ dạng xấu xí như vậy, sau này cách xa Trần ca một chút, đừng trì hoãn Trần ca nhà tôi tìm vợ."
Hắc Phong trợn trắng mắt, bộ dạng rất thiếu đòn.
Võ Vô Địch ngồi trên vai Tiêu Trần không nói một lời, như thể anh ta đã quen với cảnh này.
Tiêu Trần nắm lấy lỗ tai Hắc Phong, cánh tay xoay tròn, vung gã thành một cối xay gió lớn.
"Woo woo woo~" Hắc Phong không ngừng phát ra âm thanh kỳ quái do gió tràn vào miệng.
"Con bà nó chứ, cái miệng rách này của ông vẫn luôn độc địa như vậy."
"Ọe!"
Hắc Phong bị vung đến nỗi phun hết bữa ăn đêm qua ra.
"Trần... Trần ca, ông không thể vì mấy mặt hàng xấu xí này mà đối xử với anh em của mình như thế!" Hắc Phong nằm trên mặt đất, ỉu xìu nói.
"Đồ con heo chết tiệt nhà ông, bọn họ là mẹ của tôi."
Tiêu Trần liếc mắt, một phát kéo khóa sắt bên cạnh lên.
"Há? Nhiều mẹ như vậy hở?" Hắc Phong từ dưới đất đứng dậy, nhìn đám người Bạch Tử Yên lúng túng cười: "Hì hì, chào các bác, các các đúng là cửu thiên tiên tử hạ phàm, chỉ là đáp xuống đất bằng mặt trước mà thôi."
Nửa câu đầu nghe cũng không sao, nhưng nửa câu sau trực tiếp khiến mọi người tức giận muốn xông lên làm thịt con heo nói năng vô tội vạ này.
"Ah!" Một tiếng hét thảm phá tan bầu không khí hài hòa ở đây.
Tiêu Trần vung khóa sắt, đắc ý: "Thằng súc sinh kia, tao đã nói mày là người chết cuối cùng, hiện tại đã đến lúc thực hiện lời hứa rồi."
Tay chân Long Diễm lúc trước đã bị Tiêu Trần giẫm nát, giờ còn bị Tiêu Trần kéo như vậy, anh ta đau đến mức chẳng còn gì lưu luyến.
"Trần ca, đứa cháu trai này là sao?" Hắc Phong vui vẻ đi đến bên cạnh Long Diễm, đôi mắt nhỏ tràn đầy đồng tình.
Tiêu Trần thuận miệng đáp: "À, anh ta muốn làm cha tôi."
Vẻ mặt Hắc Phong không thể tưởng tượng nổi nhìn Long Diễm, sau đó tên này ngồi thẳng lên, không ngừng dùng móng heo chọc vào lỗ mũi của Long Diễm: "Anh, anh, lá gan anh lớn dữ ha!"
Long Diễm bị chọc rơi lệ đầy mặt, chưa tính những người khác, bây giờ ngay cả một con heo cũng đến bắt nạt anh ta.
Thật sự tựa như câu nói kia, hổ lạc đồng bằng bị heo khinh.
"Không đúng!" Hắc Phong đột nhiên phản ứng lại: "Trần ca đồng lứa với tôi. Nếu anh muốn làm cha Trần ca, thì chính là muốn làm chú của tôi. Đệch mợ, con mẹ nó, anh dám chiếm tiện nghi của tôi."
"Ôi chao, gan chó ghê gớm thật, tiện nghi của heo gia mà cũng dám chiếm này."
Hắc Phong vừa nói vừa chọc điên cuồng vào lỗ mũi Long Diễm.
Long Diễm bị chọc chảy máu mũi đầm đìa, trong nháy mắt nước mắt và máu tươi trát đầy mặt: "Cầu xin các người giết tôi đi, cầu xin các người giết tôi đi."
Long Diễm không ngừng van xin, giờ anh ta chỉ cầu xin được chết để không phải chịu tra tấn dã man này nữa.
Không ai đồng tình với anh ta, ngay cả Lưu Tô Minh Nguyệt thiện lương nhất cũng chỉ che mắt không nhìn mà thôi.
Tiêu Trần kéo Long Diễm đến một nơi thoáng đãng.
Tiêu Trần chỉ vào tất cả cây cối hoa cỏ tàn lụi và những ngọn núi lớn bị nghiền nát nói: "Mày nhìn xem, toàn bộ Tinh Long tông chỉ còn lại một người duy nhất là mày thôi."
Hai mắt Long Diễm không ngừng chảy ra huyết lệ, nơi trước đây cực kỳ phồn hoa, nhưng bây giờ không có một ngọn cỏ, không nhìn thấy một chút sức sống nào.
Tiêu Trần vui vẻ kéo Long Diễm đến bên một khối đá vụn cực lớn.
Tiêu Trần trói Long Diễm vào đó, sau đó đánh nát gần hết xương cốt của anh ta.
"Mày cứ ở đây nhìn ngôi nhà tan hoang của mình đi. Còn khi nào chết thì tùy theo ý chí của mày vậy."
Tiêu Trần vỗ vỗ tay, xoay người rời đi.
Long Diễm đã đau đến hôn mê bất tỉnh, không biết khi tỉnh lại, phát hiện tình cảnh của mình hiện tại, liệu anh ta có trực tiếp phát điên hay không.
Tiêu Trần nhìn trời, hắn không thể ở nơi quỷ quái này nữa, xem ra hắn phải đi tìm một nơi ở mới.
Đột nhiên Tiêu Trần mỉm cười, nhớ tới Điền Phong đã từng nói muốn tru di cửu tộc của hắn, bọn họ đều đã tới rồi, vậy thì cùng nhau làm đi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận