Lần va chạm này, đao và quyền trong nháy mắt giao thoa vô số lần, hai nữ nhân lẽ ra thanh tú nhất, nhưng lúc này lại chiến đấu tàn nhẫn nhất.
Một quyền của Thiên Phàm đập tan bộ giáp đen của Ngục Long, mà đao của Ngục Long cũng cắt được nắm đấm của Thiên Phàm.
Từng quyền đánh vào da thịt, từng đao cắt ra máu.
Lực lượng đáng sợ va chạm, thậm chí trực tiếp hủy diệt hư không sụp đổ.
Hai người lại dừng lại.
Bộ giáp đen của Ngục Long đã bị xé nát hoàn toàn, chỉ còn lại nội y đơn bạc bên trong.
Vai trái của Ngục Long bị lõm xuống, xương của toàn bộ vai trái đã vỡ vụn, và trường đao trên tay cũng bị nứt.
Còn lôi khải của Thiên Phàm cũng đã tan nát, cánh tay phải không còn máu thịt, chỉ còn lại bộ xương trắng đầy vết nứt.
Hai nữ nhân nhìn nhau, trong mắt hiện lên một tia đồng tình.
Hai người họ rất giống nhau, đều không thích lời nói và ghét sự yếu đuối, nếu không phải đối lập thì có lẽ Ngục Long sẽ tìm được người bạn thân đầu tiên trên đời này.
Nhưng thực tế luôn phũ phàng.
...
Cùng lúc đó, biển lửa vô tận đã ập vào đại trận.
Hắc Phong chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của Chẩm Nguyệt.
Khi những ngọn lửa bất tận ập vào đại trận, những phù văn thắp sáng trên đại trận đã chặn ngọn lửa.
Miệng lợn của Hắc Phong bắt đầu từ từ cười toe toét, hắn cười rồi.
"Đồ xấu xí, xông vào đánh ta đi nè!" Hắc Phong không biết lấy từ đâu ra cái loa, hét vào mặt Chẩm Nguyệt bên ngoài đại trận.
"Nếu mi dám vào, xem cái mông của Trư gia gia có đè chết mi không."
"Lớn lên như vậy, còn không quay lại trong bụng mẹ đi, da mặt mi còn dày hơn cả Trần Ca Nhi đó"
Miệng thối vô cùng, mang lại cảm giác thích thú tột cùng.
Chẩm Nguyệt ôm trước ngực, một ngụm máu già suýt chút nữa không phun ra, trong lòng thề nhất định phải nướng con lợn chết này.
Hít một hơi thật sâu, Chẩm Nguyệt chống lại ý muốn bỏ chạy, búng ngón tay.
Những mảng sương đen khổng lồ bao phủ xung quanh cô.
Sương mù cứ thay hình đổi dạng, vây kín Chẩm Nguyệt, đợi chỉ thị tiếp theo.
"Trùng tử!" Độc Cô Tuyết tinh mắt phát hiện sương mù màu đen hoàn toàn không phải là sương mù, mà là hiểu quả của vô số con trùng nhỏ bé tụ lại với nhau.
Một linh cảm xấu dấy lên trong lòng Hắc Phong.
Lúc này, Chẩm Nguyệt mỉm cười với Hắc Phong, làm ra động tác cứa cổ.
Rồi cô xua tay, vô số trùng nhông xông đi.
Những con trùng nhỏ này bám trên hàng rào của đại trận, điều kỳ lạ là đại trận không chống trả lại những kẻ này.
Trùng dày đặc tràn lên trên, chỉ trong chốc lát, chúng đã bao phủ cả diện tích của một tòa đại thành.
"Hì hì" Chẩm Nguyệt càng cười vui vẻ.
"Những con trùng này không có bất kỳ tác dụng gì. Nếu muốn nói rằng có tác dụng, vậy chính là gặm nhắm đại trận, bất ngờ không."
Sau khi Chẩm Nguyệt nói xong, cô cũng chớp đôi mắt quyến rũ đầy tinh quái với Hắc Phong.
Nhìn thấy kết giới phủ đầy côn trùng bắt đầu mờ mịt dần dần, não hạt dưa của Hắc Phong bắt đầu ù ù.
Suy cho cùng, mọi thứ trên đời này đều là tương sinh tương khắc với nhau.
Đại trận này có thể chống lại sự tồn tại của Bát Bộ Chúng, nhưng nó không thể chống lại những con trùng nhỏ bé này.
Đúng lúc này, phía trên kết giới của đại trận, một ngọn lửa nhiều màu sắc đột nhiên sáng lên.
Ngọn lửa bốc lên, trực tiếp làm bốc hơi tất cả những con trùng bám trên bề mặt kết giới.
"Thiên La Thần Viêm!" Mặt Chẩm Nguyệt biến sắc.
Thiên La Thần Viêm này là kỳ hỏa, điều đặc biệt nhất của loại lửa này là nó có thể phát nổ với sức mạnh chết người đối với những thứ có sinh mệnh, nhưng nó không có sức mạnh hủy diệt đối với những vật vô tri.
Ở dị vực hiếm thấy ngọn lửa này, không ngờ con lợn đen này lại có thể có được.
Lúc này, miệng heo Hắc Phong lại nhe răng cười.
Con lợn chết này lại ôm loa vui vẻ nói: "Ngạc nhiên chưa? Trư gia của cô làm việc chính là không có một chút sơ suất nào."
Hóa ra lợn chết vẫn còn vẽ ra một tiểu trận bên trong đại trận, để phòng bị loại tình huống bất ngờ này.
Thiên La Thần Viêm là thứ con át chủ bài của hắn ta, lúc đầu lấy ra suýt nữa thì đau lòng chết được.
Bây giờ có vẻ như nó rất đáng giá!
Nhìn thấy miệng lợn của Hắc Phong lại bắt đầu cười, Chẩm Nguyệt cười lạnh.
Với một cái tát vào trên Thiên La Thần Viêm, một cảnh tượng kinh hoàng đã xảy ra.
Toàn bộ Thiên La Thần Viêm thế mà lại lao ra khỏi trận đồ, nhập vào trong thân thể của Chẩm Nguyệt..
Hắc Phong ngốc rồi, mọi người đều ngốc rồi.
Chẩm Nguyệt nhìn ngón tay cười nói: "Tôi là thiên sinh địa dưỡng, thần linh sinh ra từ trong ngọn lửa, anh cho rằng Thiên La Thần Viêm thích anh mà không thích tôi sao?"
"Phốc..." Hắc Phong phun ra một ngụm máu già tại chỗ.
Thực sự là mưu kế quá khôn khéo, nhưng cuối cùng lại là lấy giỏ trúc múc nước, còn lỗ mất một Thiên La Thần Viêm.
"Chờ chút nữa sẽ dùng Thiên La Thần Viêm nướng chết anh." Chẩm Nguyệt trừng mắt dữ dội, một lượng lớn sương mù đen bốc lên xung quanh cô.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận