"Có thể bao phủ cả Địa Cầu được không?" Tiêu Trần hỏi.
"Phụt..." Hắc Phong suýt thì nghẹn một ngụm máu: "Ngài coi trận pháp là gì? Lại còn bao phủ toàn cầu?"
"Tối đa bao phủ được bao nhiêu?" Tiêu Trần vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi.
"Ừm..." Hắc Phong ước tính một hồi rồi nói: "Sông núi Hoa Hạ nhiều vô kể, long mạch cũng thịnh vượng, tận dụng lợi thế địa lý, cộng thêm thủ đoạn của lão Trư, chắc có thể bao phủ toàn bộ Hoa Hạ."
Tiêu Trần chống cằm, suy nghĩ một hồi rồi khẽ gật đầu, vậy cũng được.
Trận chiến lần này chắc chắn sẽ không kéo dài quá lâu, chỉ cần mình tìm được đại ma đầu là chiến tranh sẽ kết thúc thôi.
Tất cả những người bình thường kia có thể chuyển đến Hoa Hạ ở tạm vài ngày.
"Ấy ấy, tôi nói trước với anh nhá, đại trận nhất định phải hấp thụ khí từ long mạch Hoa Hạ, đến lúc đó rồng sống biến rồng chết, bảo địa biến hung địa cũng đừng trách tôi đấy."
Tiêu Trần gật đầu, "Vậy đi, giờ anh bắt đầu bày trận đi, chưa tới phút cuối thì đừng khởi động đại trận."
Tiêu Trần vẫn có chút lo lắng cho vận mệnh Hoa Hạ nên nếu có thể không làm tổn hại long mạch thì cố gắng không gây ra hư hao.
"Phút cuối?" Hắc Phong vẻ mặt ngơ ngác: "Sao thế, người ngoài hành tinh sắp xâm chiếm Địa Cầu à? Lại còn phút cuối?"
Hắc Phong không ngờ Tiêu Trần lại gật đầu.
Sau đó Tiêu Trần kể lại chuyện Dạ Đàm đại thế giới đem quân đánh Địa Cầu.
"Mẹ kiếp." Hắc Phong sợ tới mức chạy tán loạn.
Cuối cùng hắn ta dừng lại trước mặt Tiêu Trần, hết sức chân thành nói: "Hay là, chúng ta chuồn đi, dẫn theo bạn bè người thân, lặng lẽ chuồn đi đừng để ai biết."
Tiêu Trần véo tai Hắc Phong, "Mụ nội mày chứ, học thói mất dạy ở đâu đấy hả?"
"Đau đau đau..." Hắc Phong thảm thiết gào rú, vang vọng cả bầu trời.
"Tiểu Trần, sao con lại bắt nạt Tiểu Hắc thế?" Mẹ Tiêu Trần nghe thấy tiếng gào thảm thiết của Hắc Phong liền cầm cái xẻng xào thức ăn chạy ra.
"Có gì đâu, bọn con đùa giỡn thôi, phải không?" Tiêu Trần hung tợn nhìn Hắc Phong.
Hắc Phong tủi thân nhìn mẹ Tiêu Trần: "Chắc vậy."
Mẹ Tiêu Trần khẽ lắc đầu, xoay người đi vào phòng.
Giọng mẹ vọng lại từ xa, "Đừng bắt nạt Tiểu Hắc suốt ngày nữa, rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi, không biết trưa nay Duyệt Tri với Tiểu Ngữ có về không nhỉ?"
Có lẽ nhà Tiêu Trần là gia đình duy nhất bước vào con đường tu hành mà mỗi ngày vẫn ăn cơm đúng giờ.
Đây là một loại truyền thống thâm căn cố đế, con người sống là phải ăn, cũng như lá rụng thì phải về cội vậy.
Nhưng nếu mất gốc rồi thì lá rụng nên về đâu đây?
Nhìn bầu trời xanh thẳm, Tiêu Trần nhẹ giọng nói: "Người nhà tôi rất thích nơi này."
Hắc Phong nở nụ cười: "Thật ra tôi cũng thích thế giới này lắm, tôi còn cả đám đàn em nữa, làm đại ca thì nhất định phải bảo kê cho chúng nó chứ, phải không?"
Tiêu Trần kéo kéo cái mặt heo ú na ú nần của Hắc Phong, "Cuối cùng cũng nói được một câu tiếng người."
"Xí, ông đây cũng chẳng phải con người, nói tiếng người hay không thì có sao?" Hắc Phong bất mãn xí một tiếng rồi chuồn thật nhanh.
Tiêu Trần vốn định đi ngay bây giờ, nhưng thấy ba ngồi đọc sách uống trà trước cửa, Tiêu Trần lại quyết định ăn trưa xong mới đi.
Tranh thủ lúc này, Tiêu Trần thu xếp những chuyện khác.
Tiêu Trần tháo chiếc vòng trên cổ tay ra, vòng tay nổ tung, Tử Thần ngồi trên Tử Triều xuất hiện trước mắt Tiêu Trần.
Tiêu Trần không đoán được thực lực của Tử Thần vì cô là thần từ thời Thái Cổ, hệ thống tu hành ở thời đại của cô chắc chắn khác với ngày nay, cách phân chia thực lực chắc chắn cũng sẽ khác.
Tiêu Trần hỏi: "Tử Thần tỷ tỷ, thực lực hiện tại của cô tương đương với cảnh giới nào của hệ thống tu hành thời nay."
Tử Thần ước lượng một lúc: "Tôi là một trong số mười hai chủ thần Thái Cổ, tương đương với Đại Đế thời nay, nhưng tôi mất thần cách rồi, lại bị đại đạo mới áp chế nên giờ thực lực tối đa mà tôi có thể phát huy, ừm chỉ tương đương với cảnh giới Thần Vô của các cậu thôi."
"Hơn nữa, tôi không dám ra khỏi Tử Triều, nếu không sẽ bị đại đạo phát hiện, sau đó bị treo cổ." Tử Thần lại bồi thêm một câu.
Tiêu Trần gật đầu, không khác với dự đoán của mình là mấy.
Tiêu Trần quay đầu nhìn ba, phát hiện ba không chú ý tới mình nên nhỏ giọng nói với Tử Thần: "Tôi có việc muốn nhờ cô."
Tử Thần khẽ gật đầu: "Công tử cứ nói."
"Nếu, tôi đi thượng du dòng sông Nghiệp Hỏa mãi không thấy về, Dạ Đàm đại thế giới đánh chiếm Địa Cầu thì cô hãy mang người nhà với bạn bè của tôi rời khỏi đây nhé."
Khi Tiêu Trần nói ra những lời này, thật ra hắn đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất rồi.
Dòng sông Nghiệp Hỏa vô cùng hung hiểm, so với không rõ sống chết, nếu nhỡ hắn chết thật thì Tiêu Trần muốn chừa lại một đường lui cho người nhà mình.
Mà Tử Thần, chính là sự bảo vệ cuối cùng.
Tử Thần có hơi sửng sốt, lo lắng nói: "Công tử, quân tử không đứng dưới chân tường đổ, rừng xanh còn đó sợ gì không có củi đốt, cần gì cứ phải đối đầu trực diện với Dạ Đàm đại thế giới chứ?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận