Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1718: Kiếm khách không biết dùng kiếm

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Nam tử nhìn thanh kiếm gỗ trên bàn, nói với một giọng điệu cứng nhắc: "Cậu... còn trẻ hơn... so với tưởng tượng của tôi rất nhiều."
Lúc nam tử nói chuyện, thi thoảng dừng lại, như thể rất không quen.
"Chúng ta quen nhau à?" Nghe thấy cách nói này, Tiêu Trần đột nhiên buông nắm đấm xuống, đặt mông ngồi xuống đối diện với nam tử, cầm ấm trà trên bàn lên tu ừng ực vài ngụm.
Nam tử lắc đầu: "Không... không quen."
"Vậy thì anh tới tìm tới tôi làm chi?" Tiêu Trần nói xong, nhìn kiếm gỗ trên bàn cười cười, rồi nói tiếp: "Kiếm không tệ nha."
Nghe thấy Tiêu Trần khen ngợi kiếm của mình, nam tử chất phác vậy mà lại cười theo: "Cảm... Cám ơn."
Tiêu Trần liếc mắt nói: "Thôi khỏi cám ơn gì đó đi, nói đi anh tới chỗ tôi làm gì?"
Nam tử cúi đầu, có chút do dự nói: "Tôi... Tôi cần một vị trí trong mười thứ hạng đầu."
Tiêu Trần giật giật khóe miệng. Vậy nên mới tìm tới tận cửa? Động tác nhanh dữ!
Nhưng Tiêu Trần cũng không ngạc nhiên tí nào, bởi vì chuyện của Long Nguyên sơn trang ồn ào lớn như vậy, chỉ sợ đã sớm truyền khắp Thiên Vũ quốc rồi.
Hơn nữa, chính mình cũng không cố ý che dấu hành tung, những người quan tâm tự nhiên có thể tìm được mình.
Tiêu Trần lắc đầu nói: "Đổi người khác đi, tôi không có thời gian chơi đùa với anh đâu."
Nam tử im lặng hồi lâu, sau đó đột nhiên cầm chặt thanh kiếm gỗ, nhỏ giọng nói: "Tôi... Tôi không tìm được người nào khác cả, chỉ có thể tìm được cậu."
"Không tìm được người khác, anh tu tiên cái đéo gì, về nhà làm ruộng đi, chú em." Miệng Tiêu Trần vẫn như ngoan độc như trước.
Nam tử nhìn chằm chằm thanh kiếm gỗ của mình thật: "Tôi... Tôi đã đợi ba mươi năm, tôi muốn có một vị trí, tôi sợ rằng nếu bỏ lỡ lần này, sẽ không còn cơ hội nữa."
"Anh nói xong chưa?" Tiêu Trần chỉ ra cửa nói: "Anh có thể đi ra ngoài tìm người khác, hoặc là bị tôi đánh chết ở chỗ này, tự mình chọn một đi!"
Thực ra với tính tình của Tiêu Trần, dám tự tiện tiến vào phòng của mình, cái đầu chó của nam tử này đáng lẽ đã bị nổ tung từ lâu rồi.
Nhưng Tiêu Trần không trực tiếp đánh chết hắn ta, bởi vì Tiêu Trần có thể nhìn ra nam tử có tâm sự rất nặng.
Nhìn bộ dạng hắn ta nói lắp ba lắp bắp, có lẽ nhiều năm đã không nói chuyện với ai rồi.
Hơn nữa vừa rồi Tiêu Trần nói kiếm của hắn ta tốt, không phải là trêu chọc mà là một lời khen ngợi thực sự.
Kiếm ý của nam tử nội liễm, chứa mà không thả, đã đạt được thành tựu rất cao.
Hoặc là người này là một võ si, vì nghiên cứu võ học nên đã sống ẩn cư nhiều năm, dẫn đến đã lâu không có nói chuyện với bất kỳ người nào khác.
Hoặc là trong lòng đang kìm nén một luồng sức mạnh, vì để nâng cao thực lực mà tránh xa trần thế.
Từ trước đến nay Tiêu Trần luôn xem thường loại người này, đặc biệt là người phàm có thể làm được một bước này, loại người này bình thường đều rất đơn thuần.
"Có thể cho tôi một cơ hội không? Nếu không thử một lần, tôi sợ tôi chết không nhắm mắt." Nam tử cố chấp nhìn Tiêu Trần.
Nhìn vào ánh mắt đầy vẻ khẩn cầu của nam tử, Tiêu Trần không hiểu sao vậy mà lại gật đầu.
Nam tử cầm thanh kiếm gỗ lên, đứng dậy, bái một cái thật sâu với Tiêu Trần.
"Anh không biết dùng kiếm sao?" Nhìn thấy tư thế cầm kiếm cực kỳ không được tự nhiên của nam tử, Tiêu Trần tò mò hỏi.
Bộ dạng nam tử cầm kiếm trông giống như một người dân thường vậy.
Nam tử gật đầu: "Tôi không biết, tôi chỉ là một anh nông dân thôi."
"Thú vị ghê." Tiêu Trần nở nụ cười, kiếm ý sung mãn như thế nhưng lại không biết dùng kiếm, tình huống quái quỷ gì vậy?
"Tới đây đi!" Tiêu Trần tùy tiện chỉ vào ngực mình.
"Cậu cứ như vậy thôi hả?" Nam tử ngơ ngác nhìn Tiêu Trần.
"Mặc dù tôi không biết dùng kiếm, nhưng khí lực của tôi rất lớn, có thể chém được nhiều thứ lắm." Nhìn thấy bộ dạng không thèm quan tâm tí nào của Tiêu Trần, nam tử có chút lo lắng.
Tiêu Trần không kiên nhẫn xua tay: "Đừng dài dòng nữa, nhanh lên, tôi đang định đi ngủ đây này!"
Nam tử nhìn thanh kiếm gỗ trong tay, do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng dùng kiếm chém về phía Tiêu Trần.
Đúng vậy, là chém. Điều kiêng kỵ nhất khi dùng kiếm chính là chém. Nó không phải là đao mà có thể đi con đường phóng khoáng rộng mở.
Có vẻ như nam tử không nói dối, hắn ta hoàn toàn không biết dùng kiếm.
Nhưng chỗ nam tử nắm tay, một luồng kiếm ý lạnh như băng tuôn ra, toàn bộ gian phòng ngay lập tức bị sương trắng bao phủ.
Nam tử vậy mà lại bị chém ra một luồng kiếm khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Kiếm khí màu trắng giống như trăng lưỡi liềm xông thẳng về phía Tiêu Trần, một vết nứt cực lớn bị kéo ra từ sàn phòng.
Tiêu Trần thản nhiên nhướng mi, luồng kiếm khí hung mãnh kia vừa vọt tới trước mặt đã đột nhiên ầm ầm tiêu tán.
Nam tử há to miệng, không thể tin được nhìn cảnh tượng này.

Bình Luận

0 Thảo luận