Nhưng lúc này cũng không phải thời điểm nghiên cứu loại chuyện như vậy.
Mà Phong Linh Nhi bên kia cũng đã giải thích xong cái gì là Bàn Cổ Tà Tương cho Sở Mộc Tâm.
Sở Mộc Tâm nghe được lại sửng sốt một chút.
"Thế giới các người đang ở là tồn tại đặc thù nhất, nhờ lưng của Bàn Cổ đại thần biến thành, cho dù yêu ma bên ngoài nào đi tới nơi này cũng đều gặp phải áp chế cực đại, nhưng Bàn Cổ Tà Tương cũng là do ác niệm của bản thân đại thần biến thành, không bị quy tắc này kìm hãm."
Cuối cùng Phong Linh Nhi dùng một câu nói kết thúc đoạn đối thoại.
Sở Mộc Tâm ngơ ngác nhìn bầu trời, tồn tại ở thế giới này vài trăm năm.
Nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới, thế giới mà mình sinh ra lại thần bí như thế.
Lúc này một nữ tử thướt tha đi tới từ phương xa, chính là Cửu Vĩ Yêu Hồ.
Ánh mắt mọi người đều không chịu khống chế mà nhìn về phía nữ tử này.
Cửu Vĩ Yêu Hồ đi tới trước mặt Tiêu Trần, lúc này nàng không hề dễ dàng như trong quá khứ, thần sắc của nàng có chút khó coi.
"Xem dáng vẻ này, Tà Tương sẽ không tính thả anh rời đi."
Tiêu Trần liếc mắt, người này nói lời dở hơi sao?
Hơn nữa Tiêu Trần cũng không tính rời khỏi đây, nhóm mẹ của mình, còn có bạn bè đều ở trong Bất Chu giới.
Nếu như mình rời khỏi, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, sợ rằng sẽ hối hận cả đời.
Tiêu Trần nhìn Cửu Vĩ Yêu Hồ, có chút hồ nghi hỏi: "Hồ ly thúi, cô diễn vỏ kịch gì thế? Làm sao đột nhiên lại đi giúp tôi?"
"Cậu nói ai là hồ ly thúi?" Cửu Vĩ Yêu Hồ đen mặt.
"Cô á, còn có thể là ai?" Tiêu Trần trả lời một cách đương nhiên, suýt chút nữa làm cho Cửu Vĩ Yêu Hồ phun ra máu.
Hài tử "Ngay thẳng" như thế, còn chưa bị đánh chết cũng là kỳ tích.
Cửu Vĩ Yêu Hồ đen mặt nói: "Thật không biết đứa nhóc cà nhỗng như cậu làm sao giết được Bạo Thực?"
Nghe lời này, Phong Linh Nhi nhìn về phía Tiêu Trần, đáy lòng bốc lên khí lạnh.
"Bạo Thực? Chẳng lẽ là Bạo Thực một trong bảy đại thánh phong?"
Nàng từng nghe ca ca Kiếm Chủ của mình nói qua, trong bảy đại thánh phong, có mấy người có sức chiến đấu cực kỳ kinh khủng, mà Bạo Thực chính là một trong số đó.
Thậm chí sức chiến đấu của mấy vị kia thánh phong khác có thể giằng co với nhân vật đứng đầu của ba mươi sáu chủ.
Thậm chí Kiếm Chủ còn suy đoán, có khả năng có một hai vị Thánh phong ngang hàng Cương Chủ.
Nhân vật khủng bố như thế, làm sao có thể bị tiểu hài tử trước mắt giết chết?
Hơn nữa nhân vật như vậy không phải đều Bất Tử Bất Diệt sao?
Vẻ mặt Phong Linh Nhi không thể tin nhìn Cửu Vĩ Yêu Hồ hỏi: "Cô cô nói thật sao?"
Cửu Vĩ Yêu Hồ bĩu môi: "Nếu không phải là bởi vì Bạo Thực đột nhiên ngã xuống, nếu không cô nghĩ vì sao tôi lại xuất hiện ở thể xác của Bàn Cổ chứ?"
Tiêu Trần trợn mắt nhìn Cửu Vĩ Yêu Hồ nói: "Có phải cô con mẹ nó tìm lộn người hay không, cũng không phải là lão tử giết tên đại ngu xuẩn kia, cô tới nơi này có ý muốn gieo họa tôi nhỉ."
Cửu Vĩ Yêu Hồ cười cười: "Ngược lại các người đều là cùng một người, huống hồ việc tới Bất Chu giới là chủ ta an bài, cậu nghĩ tôi muốn tới sao?"
Tiêu Trần vừa nghe thấy lời này của Cửu Vĩ Yêu Hồ thì tức giận.
Nếu không phải là Bạo Thực chó má gì đó đột nhiên xuất hiện, tên đầu sắt Tiêu Trần ma tính cũng không trở thành đứa nhóc thân thể mới vừa khôi phục, thực lực còn chưa đạt đến đỉnh phong đã phải cứng rắn.
Không có những chuyện xấu này, mình cũng sẽ không rơi đến tình trạng bây giờ.
Tiêu Trần nắm tóc, có chút buồn bực.
Mà nghĩ tới ma tính, Tiêu Trần liền nổi giận trong bụng.
Hàng này đánh lộn mà đánh quá tay, kết quả kẻ xui xẻo lại là mình.
Không chỉ chuyển thế đầu thai, còn phải gặp dằn vặt ở nơi cứt chim cũng không có này.
Tiêu Trần quyết định, lần sau gặp được ma tính, nhất định phải đá cái mông của hắn ra hoa.
Đang lúc tinh thần của Tiêu Trần bay tận trời cao, một bóng người bay tới mảnh phế tích này từ trên trời cao.
"Rầm!" Một hố trời xuất hiện trên mảnh phế tích nhỏ.
Sức trùng kích to lớn ném toàn bộ đất đá chung quanh đi, sóng xung kích cuồng bạo nhộn nhạo tản ra.
Sở Mộc Tâm biến sắc, trong tay bấm vài pháp quyết cực nhanh, một cái lồng màu xanh bao phủ quanh thân.
Cái lồng màu xanh giới hạn sóng xung kích trong phạm vi nhất định, miễn cho cả hoàng cung biến thành phế tích.
Ác ý khổng lồ màu đen như bão táp trong biển lớn, mãnh liệt sôi trào nơi bóng người kia hạ xuống.
Trong nháy mắt toàn bộ hoàng cung Đại Sở bị ác ý bao phủ.
Tất cả mọi người cảm giác huyết dịch bắt đầu đọng lại, thân thể và ý thức đều bị ác ý khổng lồ kia không ngừng ăn mòn.
Một bóng người cao lớn bao phủ toàn thân trong ác ý màu đen, duy chỉ lộ cmột đôi mắt màu đỏ máu ở bên ngoài đi ra từ trong hố sâu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận