Vương Đa Đa nước mắt tuôn ra như thác.
"Cao thủ đại ca." Thiếu niên thật thà cười rạng rỡ.
"Cao mẹ cậu ấy, cậu là ai? Ông đây tên là Tiêu Đại Đầu, anh trai cùng cha khác mẹ của Tiêu Trần."
Tiêu Trần trợn trắng mắt, kiểm tra phù văn trên người thiếu niên thật thà, nhíu mày.
Loại phù văn này rõ ràng có thể phong ấn chân nguyên, nhất định không phải thứ vừa rồi con gà yếu ớt kia có thể trêu ghẹo được.
"Con heo chết tiệt, giúp bọn họ xem đi, tôi đuổi theo người đã."
Tiêu Trần nắm lấy tai của Hắc Phong, ném hắn ta vào người thiếu niên thật thà.
Vừa định đi, đột nhiên có người túm lấy góc áo của hắn.
Đang nắm chặt góc áo của Tiêu Trần là Vương Đa Đa.
Vốn bởi vì bị phù văn xâm nhập nên không còn một tí sức lực nào.
Hay vì kinh mạch đi ngược chiều, Vương Đa Đa vô cùng đau đớn.
Không biết tại sao, lúc nhìn thấy Tiêu Trần, rõ ràng bỗng sinh ra một chút sức lực, gắt gao kéo góc áo của Tiêu Trần.
Nước mắt của Vương Đa Đa cứ chảy dài trên khóe mắt.
Tuy thiếu niên trước mặt còn rất nhỏ.
Nhưng Vương Đa Đa biết hắn chính là Tiêu Trần ca ca khi mình còn bé.
Tiêu Trần ca ca rất thích bắt nạt mình, véo khuôn mặt của mình, gọi mình là nhóc ngốc.
Tiêu Trần ca ca dịu dàng sẽ không tức giận ngay cả khi mình nhét đầy đồ ăn vặt vào miệng hắn.
Vương Đa Đa nhìn Tiêu Trần, nghẹn ngào nức nở nhẹ nhàng gọi: "Tiêu Trần ca ca."
Tiêu Trần nhìn cô gái đột nhiên bật cười.
Dù đã trưởng thành nhưng Tiêu Trần vẫn nhận ra cô gái nhỏ này.
Vẫn là khuôn mặt trẻ con bầu bĩnh đáng yêu và ánh mắt ngơ ngác kia, chẳng phải là nhóc ngốc đáng ghét trong trí nhớ sao?
Tiêu Trần ngồi xổm xuống, véo khuôn mặt bầu bĩnh của Vương Đa Đa, giống như khi còn bé vậy.
Sau đó nhẹ giọng gọi: "Nhóc ngốc."
Vương Đa Đa không thể nhịn được nữa, òa khóc.
Bao nhiêu tủi thân đã phải chịu, bao nhiêu chuyện đã trải qua suốt mấy năm qua, lúc này dường như đã có một lối ra để thổ lộ.
"Đừng khóc, đừng khóc." Tiêu Trần cười sờ sờ đầu Vương Đa Đa.
Tiêu Trần biết mấy năm qua của nhóc không dễ dàng gì.
Thân thể Lưu Ly vô cấu không chỉ sẽ trêu chọc những thứ không sạch sẽ, mà chỉ sợ nhóc còn là quân cờ của Thiên Đạo.
Lúc trước Tiêu Trần đưa Thương Long Hào Giác cho Vương Đa Đa, là để ngăn Vương Đa Đa gặp bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào trên con đường trưởng thành.
Cái chạm nhẹ nhàng vào đầu này của Tiêu Trần rốt cuộc đã đánh tan nội tâm luôn giả vờ kiên cường của Vương Đa Đa.
Khoảng khắc này, bao nhiêu tủi thân đều tuôn ra như một dòng nước lũ.
Vương Đa Đa dường như nhớ lại thời thơ ấu.
Nơi có Tiêu Trần ca ca nhóc chẳng sợ bất cứ điều chi.
Tiêu Trần nhẹ nhàng nở nụ cười, con gái khóc là chuyện bình thường.
Lúc này, Tiêu Trần cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Phong Linh, loại yêu thương trần trụi không che đậy này khiến Tiêu Trần giật mình.
Tiêu Trần liếc mắt một cái, tức giận nói: "Cô là ai? Chưa từng thấy qua trai đẹp à? Còn nhìn chằm chằm ông nữa, ông đây sẽ đào mắt cô ra đó."
Tính cách Phong Linh vốn không gò bò, chẳng chút ngại ngùng.
"Đại Hà trấn, Tỏa Long trận." Phong Linh nhắc nhở.
"Phụt..." Sau lời nhắc nhở này, Tiêu Trần đã nhớ ra cô gái này là ai.
Đó chẳng phải là nữ cảnh sát tính cách đanh đá được bồi dường thành lô đỉnh à!
Lúc trước, Tiêu Trần đã giải quyết vấn đề của cô, lại để cho cô đưa Tiểu Ứng Long trở lại thành phố Minh Hải, nhân tiện chỉ cho cô một con đường sáng.
Chỉ không ngờ là hôm nay lại gặp lại ở đây.
"Hehe, đã nhiều năm không gặp, phát dục không tệ à nha!" Tiêu Trần liếc nhìn bộ ngực Phong Linh, thỏa mãn gật đầu.
Phong Linh mỉm cười, quả thực không thay đổi chút nào!
"Xin... xin chào." Lúc này, giọng nói yếu ớt của Tiêu Bất Dịch vang lên.
Tính tình đại tiểu thư của Tiêu Bất Dịch, lúc này không biết vì sao, khi đối mặt với Tiêu Trần bỗng có chút khẩn trương.
"Yo, nhóc là ai?" Tiêu Trần cảm thấy hơi tò mò.
Tiêu Trần cảm nhận được cô bé này có mối liên hệ nào đó với mình.
"Tên em là Tiêu Bất Dịch." Tiêu Bất Dịch khẩn trương đến mức nói lắp.
Cô đã nghe quá nhiều câu chuyện truyền kỳ về Tiêu Trần từ miệng của cha nuôi Từ Kiến Quân.
Vào lúc này, đối mặt với thần tượng cà lơ phất phơ này, Tiêu Bất Dịch quả thực rất căng thẳng.
"Tiêu Bất Dịch, Tiêu Bất Dịch..." Tiêu Trần hơi đứng hình.
Nhìn thấy Tiêu Trần không nhớ mình, khuôn mặt Tiêu Bất Dịch đầy thất vọng.
"À..." Tiêu Trần đột nhiên nhớ ra, đánh giá Tiêu Bất Dịch từ trên xuống dưới.
Hắn cười nói: "Đứa bé cởi truồng hồi đó giờ đã lớn như vậy rồi, tên của nhóc do anh đặt đó."
Nhìn thấy Tiêu Trần nhớ ra mình, tâm trạng Tiêu Bất Dịch ngay lập tức bừng sáng.
"Tại sao Từ Kiến Quân lại cho nhóc theo họ của anh vậy?" Tiêu Trần tò mò hỏi.
"Không... không biết." Tiêu Bất Dịch hơi ngượng ngùng cúi đầu.
Tiêu Trần mỉm cười, không để ý.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận