Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1479: Một đao ôn nhu (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Vạn vật sống lại, thịnh vượng phồn vinh.
Hủy diệt rất đơn giản, nhưng sáng tạo sao mà khó khăn, một đao này là đại từ đại bi bực nào.
Thì ra đao không chỉ dùng để giết người.
Tiêu Trần thần tính đưa đao tới trước mặt bóng đen, cười hì hì nói: "Trước khi dùng đao phải hỏi chính mình một chút, vì sao dùng đao, có phương hướng, thì mới không quên chính mình ở trên đường gập ghềnh."
Bóng đen đột nhiên xoay người, quỳ ở trước mặt Tiêu Trần thần tính, giơ hai tay lên, nhận lấy đoạn đao kia bằng nghi thức trịnh trọng.
"Bai bai." Tiêu Trần thần tính giơ giơ tay nhỏ bé đen nhánh, đi về phía xa.
"Ngài không giết tôi?" Bóng đen giơ đoạn đao, không dám tin tưởng hỏi.
"Yêu cầu gì mà kỳ quái thế? Tại sao tôi muốn giết cô, tôi mới không làm đâu." Tiêu Trần thần tính có chút không hiểu vì sao.
Lúc này trong ánh mắt đỏ thắm của bóng đen hiện lên một chút ánh sáng, sáng lạn tột cùng.
Bóng đen đột nhiên đứng dậy, trong nháy mắt chuyển động đến trước người Tiêu Trần thần tính.
"Bộp- "
Bóng đen lập tức quỳ ở trước mặt Tiêu Trần thần tính, trịnh trọng dập đầu ba cái.
"Xin ngài thu tôi làm đồ đệ."
Bóng đen làm ra động tác như vậy, có thể nói là đại nghịch bất đạo, ngay cả Tiêu Trần thần tính cũng bị làm cho bối rối.
Hai người bọn họ là tử địch trong hư không khác nhau, hiện tại nàng ta lại bái Tiêu Trần thần tính làm sư phụ, đây là trực tiếp phản bội.
"Hu hu-" Tiêu Trần thần tính hung hăng lắc đầu, ba người thần nhân ma đều có một đức hạnh, không có chút hứng thú nào đối với chuyện thu đồ đệ này.
Bóng đen lại dập đầu mấy cái nằng nặng, "Cho dù có như thế nào, xin ngài nhận lấy tôi, dù không làm đồ đệ, cũng xin cho tôi theo ở bên người ngài."
"Vì sao?" Tiêu Trần thực sự có chút không hiểu nổi.
Bóng đen trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng thân thể nhẹ nhàng run lên, sương đen bên người nàng ta dần dần tán đi.
Một nữ tử có làn da màu xanh lam xuất hiện ở trước mặt Tiêu Trần thần tính.
Cô gái có dung mạo rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, trên mặt nho nhỏ có mấy vệt ấn ký màu trắng, nhìn qua có một phen phong tình đặc biệt.
Hơn nữa vóc người cô gái cũng tốt, vóc người cao gầy, chỗ nên lớn thì lớn, chỗ nên nhỏ thì nhỏ, chỉ là màu da này thực sự có chút không quá hợp.
Nữ tử bái một cái thật sâu, nhẹ giọng nói: "Tôi tên là Minh La."
Tiêu Trần thần tính gật đầu, "Tên rất dễ nghe."
Trong con ngươi màu đỏ của Minh La hiện lên một tia bi ai, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu nhìn Tiêu Trần thần tính: "Xin ngài cho dù như thế nào cũng thu lưu tôi, tôi không muốn trở về."
Đầu Tiêu Trần thần tính đầy dấu chấm hỏi, đây rốt cuộc là sao thế? Vì sao chết sống cũng muốn đi theo mình vậy?
"Có lý do nhất thiết gì à?" Tiêu Trần thần tính thực sự có chút không hiểu nổi.
"Ừ." Minh La gật đầu thật mạnh, chỉ tay của mình, "Có phải đại nhân nghĩ màu da của tôi rất khó coi không?"
Tiêu Trần thần tính lắc đầu: "Trông đẹp mà, xanh thẳm tựa như là biển rộng."
Minh La cúi đầu, bắt đầu kể lại mọi chuyện.
"Tôi là một dân đen, bởi vì dòng họ, và màu da, từ khi sinh ra tôi đã là một nô lệ..."
Nửa giờ sau cuối cùng Tiêu Trần thần tính cũng rõ ràng, vì sao nha đầu kia cứ muốn đi theo mình rồi.
Cô ta muốn trốn đi, thoát khỏi nơi cô ta sinh sống.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ở trong vùng hư không đó, cô ta là dân đen trong mắt quý tộc dòng dõi cao.
Cũng bởi vì màu da, còn có dòng họ, cô ta trở thành dân đen không thể tiếp xúc.
Mặc dù thực lực của cô ta thông thiên, nhưng vẫn không thay đổi được cái nhìn đầy thành kiến của người khác về mình, cô ta vẫn chỉ là một con chó của người khác mà thôi.
Ngoại trừ bán mạng cho những người được gọi là quý tộc dòng dõi cao ra, cô ta không có bất kỳ tác dụng gì khác.
"Tôi đã từng ngây thơ cho rằng, chỉ cần tôi có đủ thực lực, là có thể ăn chung loại đồ ăn, ở cùng một loại phòng với họ, thế nhưng..."
Minh La lẩm bẩm nói, sau đó lắc đầu: "Ngoại trừ sự tôn trọng mặt ngoài ra, mọi thứ đều không gề thay đổi."
Tiêu Trần thần tính nhức đầu, đột nhiên hỏi một vấn đề rất không liên quan: "Cô biết làm không sao?"
Minh La sửng sốt một chút rồi nói: "Trước đây thật lâu thì biết, thế nhưng đã lâu rồi tôi không làm cơm."
"Biết ca hát không?"
"Biết."
"Biết nhảy múa không?"
"Biết."
"Vậy được rồi, cô đi theo tôi đi." Tiêu Trần thần tính nhìn Minh La, cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng.
"Vị trí của Xích Long Tinh bên trong Bất Động thành thiên nhai vẫn còn trống, sau này cô tên là Xích Long Tinh đi."
Ánh mắt của Minh La hiện lên một tia sáng, tuy rằng cảm thấy Tiêu Trần thần tính đáp ứng như thế vẫn có chút không ổn.
Nhưng đối với cô ta, chỉ cần có thể rời khỏi vùng hư không đó, thì chính là giải thoát lớn nhất của cô ta rồi.

Bình Luận

0 Thảo luận