Đó là người, một đám binh sĩ mặc áo giáp trắng, mang mặt thú trắng, đeo trường đao trên thắt lưng.
Nhân số binh sĩ rất ít, chỉ khoảng hơn trăm người.
Nhưng trong đáy lòng mọi người lại dấy lên nỗi sợ hãi vô biên, bọn họ dường như nhìn thấy một con cự thú băng tuyết khổng lồ đang tiến về phía mình.
Chính mình chẳng qua chỉ là một bông hoa nhỏ dưới chân cự thú băng tuyết khổng lồ đó, chỉ cần chạm nhẹ một cái là sẽ vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Mà âm thanh rung động nhân tâm kia là hỗn hợp tiếng bước chân tiến lên của những binh sĩ này trong hư không và tiếng khôi giáp va chạm vào nhau.
Sắc mặt Bạch Thường biến thành xấu xí như gan lợn, môi trở nên tái nhợt.
Đôi môi tái nhợt đó, thưa dạ thốt ra bốn từ: "Thanh Phong Thần Nhai."
Mọi người không thể tin vào tai mình, nhưng nhìn vào khoảng một trăm binh sĩ kia, lại không thể không tin được.
Bởi vì chỉ có một đội quân mới có thể phát ra khí thế kinh thiên động địa với chỉ vài trăm người như thế.
Đội quân thần bí, hùng mạnh nhất... đến rồi.
Thanh Phong Thần Nhai đạp lên trái tim tất cả mọi người, nhanh chóng tiếp cận, ai nấy chỉ có thể ngây người nhìn.
Thanh Phong Thần Nhai đáp xuống tàu buôn rách nát, giờ phút này trận bão tuyết im bặt dừng lại.
Đội ngũ trăm người phân thành hai nhóm, đứng yên ngay ngắn, chừa một lối đi ở giữa như đang chờ ai đó đi qua.
Một binh sĩ ở đứng đầu hàng bước ra, đồng tử màu bạc dưới mặt nạ quét qua tất cả mọi người.
Tất cả mọi người bị đồng tử bạc quét qua giống như bị con chim ăn thịt người vô cảm nhìn chằm chằm, lông tơ toàn thân dựng ngược lên.
"Mọi người dừng lại hành động, chờ đại nhân cân nhắc quyết định." Sau khi thanh âm lạnh như băng nói xong, binh sĩ trở lại đội ngũ.
Binh sĩ không nói lời nào gay gắt, nhưng ai cũng biết nếu hành động hấp tấp vào lúc này, chỉ sợ sẽ bị giết ngay lập tức.
"Đại nhân?" Một tia nghi vấn chợt lóe lên trong đầu mọi người, nhưng không ai dám hỏi.
Mọi người chỉ có thể trơ mắt ếch ra nhìn lối đi do binh sĩ xếp hàng, họ đều hiểu rằng sự sống chết của mình có lẽ cần được vị đại nhân này cân nhắc quyết định.
Mọi người co rúm lại vì sợ hãi, mọi thứ xung quanh như muốn cắn nuốt sạch bọn họ, đối mặt với "bóng tối" vô tận.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, sự im lặng quỷ dị đè lên thần kinh của tất cả mọi người, như thể chỉ cần một cú chạm nhẹ sẽ đứt đoạn.
Ngay khi tim mọi người đã căng thẳng đến cực điểm, một thanh âm vang lên bên tai tất cả bọn họ.
"Yo, sao nhiều người liên hoan ăn cứt ở đây thế? Tiểu gia chưa bao giờ ăn đó."
m dương quái khí, đây là ấn tượng đầu tiên của mọi người đối với thanh âm này.
Binh sĩ vừa rồi nghe thấy thanh âm này, liền đứng lên.
"Quỳ xuống."
Sóng âm mang theo rét lạnh thấu xương cuốn tới, có mấy người chân mềm nhũn quỳ thẳng xuống.
Chỉ có một số người có tu vi cao cứng rắn chống lại làn sóng âm này, không quỳ gối xuống.
Nhìn những người không quỳ, binh sĩ rút trường đao từ thắt lưng ra, đi về phía những người không muốn quỳ.
Thanh đao trắng như tuyết toát ra một thứ ánh sáng lạnh như băng, giống như một dã thú chuyên nhắm và ăn tươi nuốt sống người.
Áp lực cực lớn phát ra từ trên người binh sĩ khiến bắp chân của những người không quỳ cũng phải run lên.
"Bịch."
Khi binh sĩ tiến lại gần, đám người rốt cuộc không nhịn được nữa, đồng loạt quỳ xuống, ngay cả Thiên Lang chúng cũng không dám phản kháng.
Đợi đến khi mọi người quỳ xuống, các binh sĩ cũng quỳ một chân xuống đất để nghênh đón chủ nhân của thanh âm kia.
Giờ phút này, ba bóng người rơi xuống trên boong thuyền.
Một số người gan lớn liếc mắt nhìn.
Đó là một thiếu niên mi thanh tú mục, lớn lên rất ưa nhìn nhưng toàn thân lại giống du côn.
Phía sau thiếu niên là hai cô gái trông giống hệt nhau, các cô có mái tóc bạch kim, đôi mắt màu bạc, mặc áo giáp trắng, trông cực kỳ ngọt ngào.
Thiếu niên đang ôm một cô gái trẻ trong tay, cô gái dường như đang ngủ say.
Và thiếu niên đang cầm một cây gậy trên tay phải, cây gậy tùy ý đặt trên vai, hình như có thứ gì đó bị mắc ở đầu cây gậy, một mùi máu tanh xộc vào mũi mọi người.
Bộ dạng cà lơ phất phơ này ngoại trừ Tiêu Trần thì còn ai vào đây nữa?
Lúc trước Thanh Phong Thần Nhai tiến lên ở hư không, cảm nhận được sự dao động mãnh liệt của nguyên khí ở đây.
Tiêu Trần để cho Thanh Phong Thần Nhai đến đây xem xét, thuận tiện cũng để Thanh Phong Thần Nhai chú ý xem có phải là một thương đội hay không.
Lúc này mới xảy ra một màn lúc trước.
"Nên quỳ thì quỳ, nên đứng lên thì đứng lên đi."
Thanh âm của Tiêu Trần vang lên, những người còn lại trong hiệu buôn Vạn Vĩnh đều không dám tin ngẩng đầu lên.
Thanh âm lúc trước quá âm dương quái khí nên bọn họ không nhận ra là giọng của Tiêu Trần.
Nhan Tử Ninh nhìn Tiêu Trần, nước mắt không nhịn được tuôn trào, hóa ra có người có thể dựa vào và trông đợi là một chuyện hạnh phúc đến thế.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận