Theo Bạch Tử Yên xuất kiếm, các trưởng lão sau lưng cô cũng gọi ra phi kiếm của mình.
Trong lúc nhất thời, nơi đây đều bị kiếm khí khủng bố bao phủ.
Đại chiến kinh khủng hết sức căng thẳng.
Bầu không khí trong sân thoáng cái đã khẩn trương hơn.
Lúc này, đệ tử môn hạ Kính Hoa tông đã đến nơi này dưới sự dẫn dắt của hai vị trưởng lão.
Nhìn khung cảnh giương cung bạt kiếm, một đám đệ tử không nói hai lời, lập tức gọi phi kiếm của mình.
Phi kiếm rực rỡ quay quanh người như cự mãng, kiếm khí xé rách không khí, làm cho tất cả mọi người thấy lạnh cả sống lưng.
Đây là uy áp của kiếm tu, hệ thống tu hành kinh khủng này, khiến những người tu hành khác theo không kịp.
"Lui ra." Lâu Vô Nguyệt nhảy đến giữa hai phe.
Lâu Vô Nguyệt nhìn Bạch Tử Yên, giọng điệu ôn hòa nói: "Tiểu Bạch, con đã trưởng thành, hẳn phải lấy đại cục làm trọng, suy nghĩ vì môn hạ đệ tử."
Bạch Tử Yên quay đầu lại nhìn đông đảo đệ tử phía sau.
Lướt qua từng gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp ấy, Bạch Tử Yên đột nhiên trầm mặc.
Cô biết, nếu như ngày hôm nay mình cứng rắn, Kính Hoa tông sẽ bị diệt ngay trong chớp mắt, mà những đệ tử trẻ tuổi này sẽ trở thành vật bồi táng không có ý nghĩa gì.
Không tính Khô Thân đại sư, đối diện cũng có bốn vị đại năng Nhân Diệt Cảnh, sức mạnh này đủ để tiêu diệt bất kỳ một thế lực nào trên Trung Nguyên đại lục.
"Tông chủ, chúng tôi nguyện ý đồng sinh cộng tử cùng tông môn." Mộng Phạm nhìn Bạch Tử Yên đang do dự, gằn từng chữ nói.
Lời Mộng Phạm nói tựa như virus, chậm rãi lan tràn ra.
Trên mặt đệ tử nào cũng mang vẻ kiên quyết, đồng thời hô lên bốn chữ:
"Đồng sinh cộng tử."
Mặc dù họ là một đám phụ nữ, thế nhưng dáng vẻ hùng hồn liều chết ấy, so với những binh lính anh dũng giết địch trên chiến trường kia cũng không thua kém chỗ nào.
Chương Hồi Thiên nhìn cảnh này, khóe miệng hơi cong, đây là cảnh ông ta muốn nhìn thấy nhất.
Chém tận giết tuyệt mới là phương thức đơn giản nhưng hữu dụng nhất để đề phòng chuyện sau này.
Lâu Vô Nguyệt nhìn ánh mắt sáng ngời của Bạch Tử Yên, nhẹ nhàng lắc đầu.
Bạch Tử Yên do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn thu hồi trường kiếm trong tay.
"Tông chủ chúng tôi không sợ."
Bạch Tử Yên nhắm mắt lại, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Tôi là tông chủ của Kính Hoa tông, tôi quyết định."
Lâu Vô Nguyệt vui mừng nhếch miệng, có lẽ sau lần này, Bạch Tử Yên sẽ thật sự trưởng thành.
Lâu Vô Nguyệt nhìn Chương Hồi Thiên giọng điệu mang theo vài phần giễu cợt nói: "Chương đại tông chủ có đồng ý với điều kiện của tôi?"
Chương Hồi Thiên nhìn những người gọi là minh hữu bên cạnh mình.
Bọn họ đều hiểu, cái gọi là kết minh chẳng qua chỉ là bằng mặt không bằng lòng mà thôi.
Nếu như muốn mạnh bạo thật, Kính Hoa tông vẫn còn Nhân Diệt Cảnh là Bạch Tử Yên.
Quân Vô Tiện không tới, chỉ có một mình ông ta, đến lúc đó không dám chắc chắn những người này không đâm sau lưng ông ta một đao.
Chương Hồi Thiên suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói: "Đồng ý."
Lâu Vô Nguyệt nhìn Khô Thân đại sư, bái một cái thật sâu nói: "Đại sư nguyện ý làm nhân chứng chứ?"
Lâu Vô Nguyệt cũng không tin tên ngụy quân tử như Chương Hồi Thiên, nhưng mà bây giờ đây đã là biện pháp giải quyết tốt nhất, nếu không sợ rằng kết quả sẽ rơi vào kết cục trên dưới toàn tông đều chết hết.
Khô Thân đại sư chắp tay trước ngực, tụng một câu phật hiệu.
"Lão nạp nguyện ý làm nhân chứng vì Lâu thí chủ."
"Đa tạ đại sư."
Sắc mặt Chương Hồi Thiên âm trầm xuống, Khô Thân đại sư này cũng không phải ông ta mời tới, mà là ông ta gặp được ở nửa đường.
Uy vọng thanh danh của lão hòa thượng này quá lớn, trong giới tu hành có sức ảnh hưởng cực lớn.
Nếu như để ông ta làm nhân chứng, sợ rằng đến lúc đó muốn trở mặt không tiếp nhận thì cũng phải suy nghĩ cho thật kỹ.
Lâu Vô Nguyệt khẽ vuốt tóc Bạch Tử Yên, giống như khi còn bé.
"Thật là đẹp mắt." Lâu Vô Nguyệt cười.
Vành mắt Bạch Tử Yên đỏ lên, cố gắng làm cho mình không rơi nước mắt.
Rất nhiều đệ tử đều không nhịn được khóc nấc lên.
"Tiểu sư thúc tổ, chúng tôi không sợ chết, chúng tôi chỉ sợ không có nhà." Có người nức nở hét lên.
Đệ tử của Kính Hoa tông đều thật lòng yêu mến tông môn khoan dung bác ái này.
Các cô sinh sống ở đây hơn mấy trăm ngàn năm, nơi này sớm đã trở thành nhà của các cô.
Kính Hoa tông không còn, các cô cũng đã trở thành 'đứa trẻ' không có nhà
Lâu Vô Nguyệt cười nói: "Ta biết các con thật lòng thích Kính Hoa tông, cũng biết các con không sợ chết. Thế nhưng ta sợ, sợ các con trở thành vật bồi táng không có ý nghĩa tại thời gian tươi đẹp nhất, chỉ vì sai lầm của người khác."
Lâu Vô Nguyệt nói rồi ngồi xếp bằng xuống, kiếm khí trên người cuồng bạo đánh quanh thân thể.
Từng vệt kiếm khí ra ra vào vào trong cơ thể Lâu Vô Nguyệt.
Lục phủ ngũ tạng và kinh mạch của Lâu Vô Nguyệt không ngừng bị kiếm khí của mình xoắn nát.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận