Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1737: Công tử xin dừng bước (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Ông lão bịt tai, cười hướng lối vào nói: "Kêu? Kêu cũng vô ích. Tổng cộng có năm đóa hoa Kinh Cức, lão già này đã để lại cho mi một đóa, mi còn chẳng thèm nói một tiếng cám ơn."
Những lời này lẽ thẳng khí hùng, những người không biết còn nghĩ rằng ông ta mới làm chuyện gì đó cực kỳ tốt nữa.
"Giết chết ông cái lão già chết tiệt." Một giọng nữ cuồng loạn xuyên qua lối vào vọt ra.
Sau đó, những dây leo to lớn vươn ra từ vết nứt cuốn về phía ông già.
Các dây leo được bao phủ bởi những chiếc gai khổng lồ, nếu chạm phải chỉ sợ sẽ bị đâm thành than tổ ong.
Đối mặt với đám dây leo đang cuốn tới, ông lão thản nhiên nở nụ cười, sau đó tùy ý phất phất tay.
Một đám sương mù vàng oành một tiếng nổ tung trước mặt ông lão.
Khi những dây leo đó tiếp xúc với sương mù vàng vậy mà lại nhanh chóng héo rũ.
Một tiếng gào thét thê lương phát ra từ vết nứt.
"Đây là thuốc đặc chế cho ma vật như mi đấy. Thế nào? Không tệ đúng không?" Ông lão cười lắc đầu.
"Yên tâm đi, mi dùng một đóa hoa Kinh Cức là đủ rồi, tu hành thêm mấy trăm nghìn năm cũng không có gì to tát đâu."
Ông lão nói xong, trên người đột nhiên xuất hiện ánh huỳnh quang gật đầu.
Ông lão ngẩn người, sau đó lộ ra vẻ cuồng hỉ: "Không chơi với mi nữa, lão già tôi phải về nhà rồi."
Ông lão nói xong, thân thể hóa thành ánh sáng huỳnh quang rồi tiêu tán trong hư không, chỉ còn lại từng tiếng thét chói tai thảm thiết vang lên từ lối vào.
...
Trong gian nhà nhỏ đẹp như tranh vẽ ở đằng kia, nữ tử đã pha một ấm trà ngon cho Tiêu Trần.
Tiêu Trần biết phẩm trà cái đéo gì chứ, cầm thẳng ấm trà lên tu ừng ực cạn sạch.
Nữ tử và tiểu tỳ nữ nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm. Một người trông có vẻ nhã nhặn mà lại có thể làm chuyện này, quả thực nghĩ không ra.
"Có chuyện gì vậy? Ợ..." Tiêu Trần nói xong còn ợ một cái rất phối hợp với hoàn cảnh.
Nữ tử cười nhẹ, tính tình cô điềm đạm, hoàn toàn không để ý lắm đến hành động của Tiêu Trần.
Còn tiểu tỳ nữ thì hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Trần, muốn nói móc gì đó, nhưng bờ mông đau nhức vẫn luôn nhắc nhở cô ta không thể trêu chọc tên này được.
Nữ tử đổ đầy nước vào ấm trà, chỉ vào tiểu tỳ nữ nói: "Chẳng phải là chuyện của con nhóc này hay sao?"
"Chuyện của con nhóc này?" Tiêu Trần nhìn tiểu tỳ nữ, đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn hỏi: "Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi, con nhóc này sao lại tới làm phiền tôi? Không thể là vì tôi phá vỡ quy cũ của bảng Thiên Cơ phải không?"
Con cáo già Tiêu Trần này không bao giờ chỉ nhìn mọi chuyện ở bề ngoài, con nhóc này kinh sợ giống như một con chó con, làm sao có thể chủ động đến tìm mình gây rắc rối được.
Đã nhát gan lại còn chủ động đi tìm phiền phức, nói cách khác, có lẽ có người sau lưng sai sử tiểu tỳ nữ làm chuyện này.
"Do cậu phá hư quy củ, tôi chỉ nhắc nhở cậu có xíu thôi mà cậu còn đá tôi." Tiểu tỳ nữ đột ngột đứng lên, thở phì phì nói.
"Ngồi xuống." Nữ tử khẽ cau mày, nghiêm giọng nói: "Từ nay về sau chỉ được nghe, không được nói chuyện".
"Vốn chính là vậy mà!" Tiểu tỳ nữ có chút tủi thân bĩu môi, ngồi xuống lại.
Nữ tử giải thích với Tiêu Trần: "Con nhóc này bị một nam tử xúi giục đi tìm công tử gây phiền phúc. Đối với công tử mà nói, đây quả thực là tai bay vạ gió, thực sự có lỗi với công tử".
"Tôi không đến mức so đo với một con nhóc đâu. Có chuyện gì thì mau nói đi."
Tiêu Trần có chút không kiên nhẫn xua xua tay, con nhóc này là một người khá đơn thuần, không có ác ý gì, Tiêu Trần sẽ không đến mức cắn mãi không buông.
Nữ tử gật đầu nói: "Tiểu nữ muốn công tử giúp diễn một cảnh."
Tiêu Trần trợn tròn mắt, nữ tử này nói cái gì nghe không hiểu gì hết vậy: "Tôi xem cuộc vui thì được, nhưng tôi không giỏi diễn kịch đâu."
Nữ tử mỉm cười: "Chẳng lẽ công tử không muốn biết ai là người xúi giục con nhóc này đến làm phiền ngài sao?"
"Tiểu thư..." Tiểu tỳ nữ nghe thấy thế bỗng gấp gáp, nhưng vừa mới mở miệng đã bị nữ tử trừng mắt trả về.
"Ồ, nói nghe thử đi." Tiêu Trần bỗng cảm thấy hứng thú, chính mình mới tới Liên Hoa Động Thiên này chưa được mấy ngày, làm sao có thể chọc phải người có thể xúi giục tu sĩ ra tay với mình chứ.
Nữ tử cũng không có dài dòng, nói thẳng: "Đứng đầu bảng Thiên Cơ, Lạc Dương."
"Con mẹ nó lại còn là Trường An nữa chứ, cái tên chó má gì thế." Tiêu Trần liếc mắt, không khỏi chửi rủa mấy câu: "Cái tên Lạc Dương chó má gì gì đó, tiểu gia có quen biết hắn ta đâu, làm sao còn có thể kết thù oán với hắn ta được?"
Nghe thấy tình lang nhà mình bị Tiêu Trần gọi là chó má, con mắt của tiểu tỳ nữ gần như trợn trừng, nhưng khi nhìn về phía nữ tử, lại không dám lên tiếng, chỉ có thể hờn dỗi ở bên cạnh.

Bình Luận

0 Thảo luận