Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1394: Tổng bộ của hiệu buôn Vạn Vĩnh

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Mặc dù Tiêu Trần đã thấy rất nhiều thức, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt cũng không khỏi khen một chút.
Ngói lưu ly mã não, thấm đẫm xanh vàng rực rỡ.
Lầu các nguy nga cao ngất, phản chiếu trong hồ nước, bóng mây mịt mù lưu luyến ba quang, có một trời xanh xuyên qua hào hùng.
Bức tường đúc vàng, dưới bức tường quét vôi trắng những bức tranh phong thủy bằng tay, trông có vẻ cổ kính, đơn giản mà nặng nề, tạo cho người ta cảm giác kinh ngạc không gì sánh được.
Tuy khắp nơi đều là băng tuyết ngập trời, tất cả gần như cũng bị đông cứng, thế nhưng hồ này vẫn sương trắng mịt mù như tiên cảnh.
Thỉnh thoảng có người tu hành đi ngang qua tụ ba tụ năm, đều sẽ chào hỏi với Nhan Tử Ninh, cung kính kêu lên, "Lão bản."
"Nơi này là tổng bộ của hiệu buôn Vạn Vĩnh, linh hồ phúc địa, bởi vì thuyền buôn còn có vài ngày sẽ lên đường, có rất nhiều người tu hành đều nói tới nơi đây trước."
Phượng Hà nói, cười híp mắt lấy ra một cái khăn tay, giúp Tiêu Trần lau nước bọt ở trên mặt: "Bao nhiêu tuổi rồi, làm sao ngủ còn chảy nước miếng."
"Cảm ơn." Đối với Phượng Hà Tiêu Trần vẫn rất có cảm tình tốt, dịu dàng giống như một đại tỷ tỷ.
"Đi thôi, lão bản đã sắp xếp chỗ ở xong xuôi, nghỉ ngơi ở nơi này vài ngày cho tốt." Phượng Hà dẫn mấy người đi mội dãy nhà xa hoa nhất phía xa.
"Phượng Hà cô đi cùng mấy người tiểu gia hỏa, tôi đi làm việc." Nhan Tử Ninh chào hỏi một tiếng, hấp tấp rồi rời đi.
"Bận rộn như vậy à?" Tiêu Trần có hơi ngạc nhiên.
Phượng Hà gật đầu: "Lần này có rất nhiều người lên thuyền, tu sĩ Vô Chỉ Cảnh, đã đạt đến mười lăm vị, đã vượt xa khỏi dự liệu rồi."
"Những người này đều là hạng người tâm cao khí ngạo. Không chịu lạc hậu người khác, nhất định phải đính phòng chữ "Thiên" ở trên thuyền buôn, thế nhưng phòng chữ "Thiên" ở trên thuyền buôn tổng cộng chỉ có mười gian, để tránh phiền phức, lão bản đang đang khẩn cấp tăng thêm mấy gian phòng chữ "Thiên"."
"Được, ở khách sạn, lại còn phòng chữ "Thiên" nữa." Trương Đại Pháo bất mãn lầm bầm.
Tiêu Trần liếc Trương Đại Pháo: "Với cái đầu anh, cả đời đều không phát tài được."
Phượng Hà cười: "Nơi có người thì có giang hồ, có giang hồ dĩ nhiên là phải có chia cao thấp, có đôi khi chỗ ở, cũng là một loại chia cao thấp."
Tiêu Trần gật đầu, đầu năm nay có ai không vì mấy cái mặt mũi chứ!
Đi tới đi lui, Tiêu Trần đột nhiên dừng lại, từ từ nhắm mắt lại.
"Công tử, làm sao vậy?" Trương Đại Pháo có chút khẩn trương.
Phượng Hà nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo Trương Đại Pháo không nên quấy rầy Tiêu Trần.
Mấy giây sau Tiêu Trần mở mắt, có chút hiếu kỳ hỏi: "Phong nhuệ chi khí trong linh khí, vì sao lại nhiều như vậy?"
Phượng Hà cười giải thích: "Bởi vì nơi này cách Canh Kim Thiên Cung không xa lắm, người của Canh Kim Thiên Cung am hiểu đúc kiếm, đa số các nàng lại đi theo con đường kiếm tiên sắc bén vô cùng."
"Cho nên linh khí của Thiên Cung trong vòng ngàn dặm, đều hơi bị ảnh hưởng, tạo thành kim khí trong ngũ hành so với những nơi khác nồng nặc hơn nhiều, đúng rồi lão bản cũng là xuất thân từ Canh Kim Thiên Cung, hiện nay còn có danh hiệu trưởng lão danh dự nữa."
"Am hiểu đúc kiếm?" Tiêu Trần hứng thú, từ trong miệng của quái ngư bên cạnh lấy ra thanh bất sát chi đao, Liên Thương Sinh.
"Các nàng am hiểu giải phong không?"
Phương thức đối địch bây giờ của Tiêu tuy lấy vật lộn làm chủ, thế nhưng đúng là vẫn còn muốn quay lại nghề cũ của mình, chơi đao.
Hiện tại Ngục Long tổn hại nghiêm trọng, đoản đao Độc Hồn Tiêu Trần lại dùng không quá tiện tay, Liên Thương Sinh lại là bất sát chi đao, căn bản không chém chết người được, hiện tại Tiêu Trần gần như không có vũ khí gì tiện tay.
Nếu Canh Kim Thiên Cung am hiểu đúc kiếm, nói không chừng cũng có thể giải phong binh khí, cũng nằm trong phạm vi nghiệp vụ của các nàng.
Nhìn thân đao có hơi khoa trương của Liên Thương Sinh, Phượng Hà vội vã bảo Tiêu Trần thu hồi đao.
Làm một Vô Chỉ Cảnh, Phượng Hà đương nhiên biết hàng.
Tuy cô ta chưa từng thấy qua loại binh khí có phẩm cấp như Liên Thương Sinh, thế nhưng kết hợp với thân phận của Tiêu Trần, dùng cái mông nghĩ cũng biết thanh trường đao này cũng là chí bảo.
"Có nhiều người ở đây, chúng ta đi vào rồi nói."
Vừa rời đi không bao lâu, một công tử phong độ nhanh nhẹn đi tới chỗ mấy người Tiêu Trần vừa đứng.
Công tử nhìn qua cũng chừng hai mươi tuổi, dung mạo rất đẹp.
Chỉ là trong trời lạnh như vậy, cậu ta còn cầm quạt giấy, thỉnh thoảng phe phẩy hai cái.
"Công tử, ngài chờ tôi một chút." Một tiểu đồng môi hồng răng trắng áo xanh cõng rương sách thở không ra hơi chạy tới.
"Công tử, ngài chạy nhanh như vậy làm gì, nếu như mất dấu ngài, về nhà lão gia sẽ đánh chết tôi."
Công tử cười lắc đầu, mở quạt giấy ra nhẹ nhàng quạt hai cái: "Tiểu Trư, tôi dường như cảm nhận được một khí tức không tầm thường."
"Công tử, tôi tên Tiểu Trúc, không phải Tiểu Trư." Tiểu đồng phồng má không vui.

Bình Luận

0 Thảo luận