Ý thức của Tiêu Trần bám vào những sợi tơ vàng kim muốn đi đến tận cùng vũ trụ.
Thế nhưng không biết đã bao nhiêu năm trôi qua mà những sợi tơ ấy vẫn chưa dừng lại.
"Có lẽ vũ trụ thực sự không có điểm cuối cùng!"
Tiêu Trần không hề xoắn xuýt với vấn đề này nữa, ý thức lập tức quay trở lại thân thể.
"Tán..."
Tiêu Trần nhàn nhạt mở miệng, nói ra chữ tán thứ hai.
Ánh sáng nổi lên trong mắt Tiêu Trần, khoảnh khắc đó sức mạnh Cương thi đồng loạt nhảy ra khỏi cơ thể hắn.
Giống như sức mạnh Đại Đế, sức mạnh Cương thi biến thành vô số sợi tơ màu xám, lan tràn về nơi sâu nhất của vũ trụ.
Vẻ mặt Tiêu Trần nghiêm túc, điều khiển những sợi tơ xám hóa thành từ sức mạnh Cương thi.
Sợi tơ xám bắt đầu vướng vào sợi tơ vàng kim, tạo thành hình xoắn ốc.
Tiêu Trần cẩn thận quan sát, cuối cùng cho đến khi xoắn ốc tự nhiên lan rộng về phía tinh không vô tận mới nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ còn sức mạnh Võ Thần cuối cùng.
Tiêu Trần giật giật khóe miệng, muốn cười một cái, nhưng mà khóe miệng hơi cụp xuống khiến Tiêu Trần cho dù cười như thế nào cũng có chút chua xót.
Sau khi tán đi sức mạnh Võ Thần cuối cùng, Tiêu Trần hiểu rằng chính mình sẽ hoàn toàn biến thành một người bình thường.
Tiêu Trần không có chút gì do dự.
Vì đằng sau Tiêu Trần còn có nhà, có người thân, có người yêu và cả bạn bè...
Vì những thứ này, Tiêu Trần có thể chết không chút do dự, huống chi chỉ tán đi toàn bộ sức mạnh của mình.
"Tán..."
Tiêu Trần cuối cùng đã nói ra từ tán này.
Sức mạnh Võ Thần dâng trào mãnh liệt, hóa thành vô số sợi tơ màu đỏ, lan tràn về phía tinh không vô biên.
Vẻ mặt Tiêu Trần bình tĩnh, cẩn thận xoắn những sợi tơ đỏ với sợi tơ xám và sợi tơ vàng kim hình xoắn ốc.
Máu giỡn chơi của Tiêu Trần nổi lên, hắn bện ba sợi tơ có màu sắc khác nhau thành một bím tóc.
Vô số bím tóc nho nhỏ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, kéo dài vô cùng, vô tận.
Dần dần ba màu này từ từ bắt đầu trở nên trong suốt, ba sợi tơ có màu sắc khác nhau từ từ hòa vào làm một.
Một sức mạnh mới, siêu việt hơn tất cả, không cách nào hình dung được thời khắc này đã sinh ra.
Tiêu Trần không cách nào hình dung được sức mạnh này, hoặc thậm chí không cách nào nắm bắt được sức mạnh đó.
Nhưng Tiêu Trần biết rõ mình có thể sử dụng loại sức mạnh này.
Sức mạnh này là lúc ẩn lúc hiện, nhưng có mặt ở khắp mọi nơi.
Trên Thánh Sơn, Tiêu Trần đã tán đi hết toàn bộ sức mạnh trở thành một người bình thường, chậm rãi nhếch khóe miệng lên.
Nhìn bốn phía chung quanh, Tiêu Trần mỉm cười: "Gọi là sức mạnh Đại Đầu đi!"
"Trình độ đặt tên của tiểu gia vẫn đỉnh như vậy, chậc chậc!"
Tiêu Trần nhịn không được tự mình say mê.
...
"Khụ khụ!" Chủ dị vực ở vũ trụ xa xôi khác suýt chút nữa bị sặc chết.
"Anh làm sao thế?" Tiêu Trần thần tính nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho chủ dị vực
Cảm nhận được sự quan tâm của Tiêu Trần thần tính, chủ dị vực không khỏi cảm thấy vui mừng.
"Không có việc gì." Chủ dị vực mỉm cười khoát khoát tay.
"Đúng rồi, tại sao nhân tính lại bị chấp nhất với cái tên Đại Đầu này thế?" Chủ dị vực rất chi là tò mò hỏi.
"À!" Tiêu Trần thần tính nghiêng đầu: "Tôi cũng không biết nữa, có lẽ nghe rất hay á!"
"Nghe hay?" Vẻ mặt chủ dị vực mờ mịt.
"Thôi bỏ đi, không cần xoắn xuýt vấn đề này nữa." Chủ dị vực mỉm cười, sau đó, toàn bộ dị vực đột nhiên dừng lại.
Toàn bộ dị vực giống như tinh không, hoàn toàn dừng lại.
Chủ dị vực quay sang bên cạnh, nhìn Tiêu Trần thần tính vẫn đang nghiêng đầu, mỉm cười.
"Dù sao vẫn phải có một kết quả. Khi nào thì anh sẽ xuất hiện? Theo cách bất ngờ nào đây?" Chủ dị vực nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm một mình.
Chủ dị vực, bước ra một bước.
...
Cùng lúc đó, Tiêu Trần dường như cũng cảm nhận được một sức mạnh.
Đó là một sức mạnh không thể nào địch nổi được đang tiến đến chỗ chính mình.
Sức mạnh này tiến lên không nhanh, Tiêu Trần biết, chủ nhân của sức mạnh này đang cho chính mình thời gian để chuẩn bị.
Tiêu Trần quay mặt về phía xa, cúi đầu thật sâu.
"Cảm ơn."
Tiêu Trần đang cảm ơn chủ dị vực, bởi vì nếu chủ dị vực ra tay ngay từ đầu. Vậy thì mọi chuyện đã kết thúc từ đời nào rồi.
Vì bất cứ lý do gì, chủ dị vực cho đến tận bây giờ mới xuất hiện, đã là ban sự nhân từ lớn nhất cho tinh không rồi.
Tiêu Trần nên cảm ơn hắn ta.
Tiêu Trần hít một hơi thật sâu, rồi bước ra một bước.
Bây giờ Tiêu Trần đã là một người bình thường, hắn vốn không nên làm gì cả.
Nhưng một bước bước ra này, những sợi tơ trong suốt vô tận có thể nhìn thấy bằng mắt thường đó chợt phát ra ánh sáng.
Những tia sáng này từng điểm từng điểm bay lên, nâng lấy Tiêu Trần.
Cùng lúc đó, trong nháy mắt sức mạnh Đại Đầu được kích hoạt, tinh không lại khôi phục tiến lên.
...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận