Nhìn Tiêu Trần lúng túng, thiếu niên tinh tế nói: "Được rồi, có lẽ tôi xuất hiện quá mức đột nhiên, cậu còn chưa thích ứng, chờ cậu quen thuộc rồi gọi cũng được!"
"Ha ha."
"Chúng ta đi đâu đây?" Đi theo phía sau thiếu niên, Tiêu Trần nhịn không được hỏi.
Thiếu niên lấy tay che mắt, ngẩng đầu nhìn thái dương, tràn đầy mong đợi nói: "Thú Ngục."
"Thú Ngục? Sao nghe khó chịu quá vậy?" Tiêu Trần nhíu mày.
"Cậu sẽ rất thích nơi đó." Thiếu niên lại cười.
Nhìn bóng lưng của thiếu niên, Tiêu Trần đột nhiên cảm thấy có chút vấn đề, trực tiếp mở miệng hỏi: "Bằng thực lực của anh, không nên bị vây ở chỗ này, vì sao không đi ra?"
Tiêu Trần cũng không cho rằng, loại địa phương này có thể vây khốn người như thiếu niên.
"Tại sao phải đi ra ngoài chứ?" Thiếu niên nghi hoặc nhìn Tiêu Trần.
"Tại sao phải đi ra ngoài?" Vấn đề này thật đúng là làm khó Tiêu Trần.
Mỗi người đều có lựa chọn của bản thân, có sắp xếp của bản thân, người ta có ra hay không, liên quan mẹ gì tới mình?
Có đôi khi chuyện mình cho rằng đương nhiên, có lẽ ở trong mắt người khác lại là một chuyện chẳng tốt lắm.
Tiêu Trần nhún vai nói: "Được rồi, coi như tôi lắm miệng."
Thiếu niên nhẹ giọng cười, "Cậu đúng là thú vị."
Người mà thiếu niên gặp phải, đều sẽ hỏi ngược lại hắn ta một câu, "Vì sao không đi ra? Cái nơi quỷ quái này có gì tốt?"
Mà Tiêu Trần lại không hỏi như vậy.
Thiếu niên đột nhiên đưa tay kéo Tiêu Trần lại, vẻ đỏ ửng hiện lên khuôn mặt.
Thiếu niên nói khẽ: "Tôi có chút thích cậu rồi."
Tiêu Trần nghệt mặt ra, có phải con hàng này có vấn đề không thế, hai tên đàn ông đàn ang kéo tay nhau thì ra thể thống gì? Nhưng lại nói thích mình, mẹ nó đang muốn chết à!
Không đợi Tiêu Trần phản kháng, thiếu niên đột nhiên phát lực, bóng dáng lại giống như quỷ mị, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
"Thật nhanh! !" Tiêu Trần cả kinh trong lòng, còn chưa lấy lại tinh thần, trước mắt đột nhiên tối sầm xuống, đã tới một hoàn cảnh lạ lẫm.
Tiêu Trần hất tay của thiếu niên ra, xoa mạnh lên người mình, cả giận nói: "Con mẹ nó anh không có sở thích đặc biệt gì đi, ông đây chính là người bình thường, đừng nghĩ làm chuyện gì kỳ quái đó."
Thiếu niên vội vàng khoát tay, có chút ủy khuất nhỏ giọng nói: "Là tôi không tốt. Tôi chỉ thấy tâm trạng cậu không tốt lắm, nên mới muốn mang cậu đi xem một số chuyện sẽ làm cậu vui thôi."
Nhìn bộ dạng đáng yêu mang theo chút tủi thân của thiếu niên, Tiêu Trần cũng không tức giận được.
"Quên đi." Tiêu Trần bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó bắt đầu quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Chỗ mình đứng là một lối đi, hai bên là tường xanh, trên vách tường đốt đèn dầu lờ mờ.
Đèn dầu tản ra một loại mùi kỳ quái, Tiêu Trần không biết đây là mùi gì, thế nhưng ngửi mùi vị kia, cảm thấy, cảm thấy có chút tâm thần không yên.
"Đây là dầu gì vậy?" Tiêu Trần sinh lòng cảnh giác.
Vẻ mặt thiếu niên ngây thơ rực rỡ, ngẩng đầu sờ cằm mình, nghĩ một lát nói: "Dầu của một loại côn trùng đó! Cậu không thấy mùi này rất thơm à?"
"Dầu côn trùng? Thơm?" Cảm giác bất an trong lòng Tiêu Trần càng ngày càng nặng.
"Đi thôi, diễn xuất sắp bắt đầu rồi." Thiếu niên nhảy nhót đi phía cuối thông đạo.
"Diễn xuất?" Tuy rằng trong lòng bất an, thế nhưng lúc này cũng không cho phép Tiêu Trần nghĩ nhiều, đi theo thiếu niên.
Đi tới cuối thông đạo, quẹo vào, trước mắt rộng mở trong sáng.
Một cái sân to lớn xuất hiện trong tầm mắt của Tiêu Trần.
Xung quanh sân bị đá tảng vây quanh, vây thành một hình tròn to lớn, đánh giá sơ qua, e là to bằng mười cái sân bóng.
Trên sân bị một tấm màn đen che đậy, ánh sáng mặt trời bị che khuất.
Tiêu Trần và thiếu niên đứng ở trên đài cao, thu hết tất cả sân vào mắt.
"Đấu thú trường." Nhìn kiểu bố trí này, trong đầu Tiêu Trần nhảy ra ba chữ như thế.
Thiếu niên kéo Tiêu Trần lên trên đài cao, mình thì vui vẻ tựa vào lan can.
Bởi vì hưng phấn, khắp mặt thiếu niên đỏ ửng, phối hợp khuôn mặt ngây thơ đáng yêu, thực sự khiến người ta muốn tới sờ hai cái.
"Ngày hôm nay có khách nhân tôn quý đấy, các người phải cố gắng lên nghe không!" Thiếu niên hét lên với sân trống.
Giọng thiếu niên va vào đá tảng, hình thành hồi âm, không ngừng vang vọng.
Tới khi hồi âm triệt để biến mất, khắp cái sân bắt đầu kịch liệt run rẩy.
Theo từng đợt rung ấy, là từng đợt nổ ùng ùng.
Tiêu Trần thò đầu ra khỏi đài cao, mắt nhìn xuống dưới.
Lúc này Tiêu Trần mới phát hiện, trên đá tảng phía dưới mình, lại có một cái cửa sắt to lớn.
Tiêu Trần đếm từng cái, thế mà có tới bảy lận.
Lúc này cửa sắt chậm rãi mở ra, lộ ra không gian tối om bên trong, như mắt người đã chết.
Tiêu Trần dường như nghe được từng tiếng thở dốc dày nặng, truyền ra từ trong không gian đen ngòm.
"Phải nghe lời, nếu không nhanh chóng đi ra, tôi sẽ đốt đèn cho mấy người đấy!" Thiếu niên tươi cười nói.
"Ầm!"
Một tiếng nổ vang lên, sau đó một bóng người lao ra khỏi lỗ đen ngay phía dưới Tiêu Trần.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận