Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1807: Vận Mệnh Thiên Chinh

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
Nếu thật sự là vật trong truyền thuyết kia, chỉ sợ muốn đi ra ngoài cũng chỉ là một lời nói suông.
"Chúc mi may mắn, đồ thích xù lông." Tiêu Trần hớn hở vẫy vẫy tay rồi bước vào trong phòng.
"Súc sinh, giữ miệng sạch sẽ tí đi." Người thần bí không thể nhịn được nữa, mắng ngược lại.
Nhưng đáp lại hắn ta chỉ có cánh cửa đóng sầm lại.
Người thần bí buồn bực cắn chặt miệng, không cho ngụm máu kia phun ra.
"Tranh đoạt với số mệnh ấy ư, haha số mệnh tinh không của tụi mi sắp hết rồi, lấy cái gì tranh giành với ta đây?" Sau khi người thần bí bình tĩnh trở lại, tự tin bước vào trong phòng.
Vận Mệnh Thiên Chinh tưởng chừng như chỉ là may mắn đơn thuần của hai người, nhưng trong đó còn bao gồm không chỉ may mắn của hai người.
Ở trong đó liên quan đến sự so sánh số mệnh của đại đạo, số mệnh của thiên địa và số mệnh của của chính mình.
Điều này nhìn thì có vẻ đơn giản bình thường, nhưng nó lại là chuyện nguy hiểm nhất.
Kẻ thua cuộc chỉ có một kết cục, số mệnh toàn thân tan hết, quá khứ, tương lai, hiện tại, cuối cùng sẽ bị đại nhân quả hủy diệt tan thành mây khói, không còn chút cơ hội nào.
Đây là một canh bạc thực sự.
...
Gian phòng rất tối, Tiêu Trần vừa vào phòng đã búng ngón tay hai cái, gian phòng tối tăm dần dần sáng lên.
Các bức tường và sàn nhà của gian phòng được bao phủ bởi những phù văn thần bí, một cảm giác ngột ngạt không cách nào nói rõ đập thẳng vào mặt.
Tiêu Trần nhếch miệng cười, không hề có hình tượng gì nằm sấp trên sàn nhà.
"Chúng ta chơi Đấu Địa Chủ đi!" Tiêu Trần vui vẻ vung tay lên, trong tay xuất hiện một bộ bài tú lơ khơ.
Sau đó lại vung tay, hai bóng người xuất hiện bên cạnh hắn.
Nhìn kỹ, đó là bộ dạng của Tiêu Trần thần tính và Tiêu Trần ma tính.
"Cháu trai ơi, cháu có phải đã quên ông nội đây là một thân thể ba phân thân có hai anh em tốt. Đừng trách ông nội nham hiểm, chỉ trách cháu quá trong sáng mà thôi."
Tiêu Trần vui vẻ vừa xáo bài vừa vui vẻ trêu chọc.
Giờ phút này, Tiêu Trần thần tính và Tiêu Trần ma tính đang ở trên Địa Cầu trong lòng đều sinh ra cảm ứng.
Khi đã đạt đến tình trạng này của bọn họ, chỉ cần trên thế gian xuất hiện nhân quả liên quan đến bọn họ, bọn họ có thể dễ dàng phát hiện ra.
"Ma Đầu, Ma Đầu, mượn tý số mệnh nhé." Tiêu Trần thần tính đang trêu ghẹo em gái Cẩu Đản, đột nhiên biến mất đi đến đỉnh Thánh Sơn.
Tiêu Trần ma tính cũng biết Tiêu Trần nhân tính đã mở ra lĩnh vực đặc biệt không có yên lòng đó. Trước yêu cầu mượn số mệnh của Tiêu Trần thần tính, Tiêu Trần ma tính rất sảng khoái từ chối.
"Sao cậu lại keo kiệt như vậy chứ, mười đấu số mệnh của thiên hạ, cậu chiếm hết một nửa, mượn một chút thì có làm sao?" Tiêu Trần thần tính phồng má bất mãn nói.
Tiêu Trần ma tính độc chiếm một nửa số mệnh cũng không phải là nói giỡ, vận may của Tiêu Trần ma tính gần đây luôn tốt đến không thể tưởng tượng nổi.
Lấy ví dụ như việc tìm kiếm Sáng Giới Thập Tự, hầu như không có bất kỳ trở ngại nào, mấu chốt là ngay cả trong cuốn sách cũng không ghi lại bất cứ điều gì về Sáng Giới Thập Tự, hoàn toàn không có manh mối nào cả.
Thế nhưng Tiêu Trần ma tính cứ thế sắp tập hợp đủ tất cả rồi, vận khí này mà là không may mắn à?
Về phần tuyệt thế thiên tài địa bảo, đó lại càng là một vấn đề không thể nào nói chơi được.
Trong quả cầu nhỏ phong ấn của Tiêu Trần ma tính, những thứ được phong ấn là thứ mà ngay cả cậu bé nhiều bối như Tiêu Trần thần tính cũng phải trông mà thèm thuồng đó.
"Tôi có thể cùng hắn chơi một ván bài." Nói cho cùng hắn vẫn thích Tiêu Trần nhân tính hơn một chút, Tiêu Trần ma tính suy nghĩ một hồi, rốt cuộc cũng đồng ý.
"Phi, tại sao cậu không đối tốt với tôi như vậy chứ." Nhìn thấy Tiêu Trần ma tính đồng ý, miệng Tiêu Trần thần tính tràn đầy vị chua.
"Cậu là cái thá gì?" Tiêu Trần ma tính lạnh lùng đáp.
"Ah! ?" Tiêu Trần thần tính tức giận đến nỗi giậm chân, thật muốn đi lên đập nát cái đầu chó của thằng này.
Nhưng chuyện có nặng nhẹ, Tiêu Trần thần tính quyết định lát nữa sẽ quyết đấu sống mái với tên Đại Ma Đầu này sau.
Hai người ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, rồi một vàng một đen, hai tia sáng phóng lên vòm trời rồi biến mất vào trong hư không.
Cùng lúc đó, hai hư ảnh trong phòng nhỏ dần dần ngưng tụ, trở nên rõ ràng hơn.
"Đồ lạnh lùng này, lại đẹp trai hơn nữa rồi."
"Nhóc đáng yêu, tới đây để anh trai thơm cái nào."
"Hôn cái gì mà hôn!" Tiêu Trần thần tính phồng má thở phì phì chỉ vào Tiêu Trần nhân tính: "Tại sao cậu lại chào hỏi hắn trước? Tại sao không nói chuyện với tôi trước?"
"Hả?" Tiêu Trần nhân tính nhìn về phía Tiêu Trần thần tính đang nổi máu Hoạn Thư, nhất thời không kịp phản ứng.
"Thiểu năng." Tiêu Trần ma tính lạnh lùng thốt lên một câu.

Bình Luận

0 Thảo luận