Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1938: Gặp lại sau tiểu nha đầu của tôi

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
"Tao hồ ly, cô tới mở một cái, trên thứ này có phong ấn."
Chọc nửa ngày không mở ra, nếu như sử dụng bạo lực mở ra, lại sợ đồ trong quốc khố bị hủy, chỉ có thể để cho Cửu Vĩ Hồ khéo tay đi thử một chút.
Cửu Vĩ Hồ liếc mắt, nhẹ nhàng dạo qua một vòng, khôi phục thành tướng mạo tuyệt đẹp.
"Cậu mới tao ấy!" Cửu Vĩ Hồ bất mãn lầm bầm một tiếng, nhận lấy chìa khoá.
Dịch Minh bên cạnh nhìn ngẩn người, một hán tử cẩu thả biến thành cô gái xinh đẹp quá quyến rũ!
"Đẹp mắt không?" Cửu Vĩ Hồ chớp chớp con mắt về phía Dịch Minh, lẳng lơ.
Dịch Minh gật đầu, "Đẹp."
"Cộp!" Tiêu Trần nghiêm khắc gõ một cái lên đầu Dịch Minh, "Đừng nhìn cô ta chằm chằm, tao hồ ly này trời sinh mị hoặc, coi chừng rơi vào đi ra không được."
Trong nháy mắt Dịch Minh tỉnh táo lại, sợ đến người đầy mồ hôi lạnh, quay đầu không dám liếc mắt nhìn Cữu Vĩ Hồ nữa.
"Nam nhân thối." Cửu Vĩ Hồ liếc mắt Tiêu Trần, chuyên tâm phá giải phong ấn quốc khố.
"Sau này giúp tôi chăm sóc Thư Nguyệt Nguyệt, đừng để cho người khác khi dễ cô ấy."
"Yên tâm, ai dám khi dễ thánh thượng, tôi sẽ liều mạng với hắn ta."
"Đúng rồi, hai viên quả cầu nhỏ cho lão bà anh mang một viên, trên quả cầu nhỏ này có khí tức của tôi, có thể che đậy nghi thức nguyền rủa, lão bà anh mới có thể khôi phục bình thường."
"Cảm ơn."
"Nếu như Dịch Tiên xuất hiện, không cần có bất kỳ do dự nào, trực tiếp bóp nát quả cầu nhỏ, chơi chết hắn ta là được."
"Đã rõ."
"Rắc rắc, rắc rắc."
Hai người trò chuyện, Cửu Vĩ Hồ bên này đã làm xong.
Cửu Vĩ Hồ người đầy đổ mồ hôi nhễ nhại, xem ra vẫn là phế đi không ít tinh thần.
Nhìn trên người Cửu Vĩ Hồ, theo mồ hôi tỏa ra dường như có mùi thơm của cơ thể, Dịch Minh suýt chút nữa lại rơi vào, không dám dừng lại, trực tiếp chui vào trong quốc khố.
"Chết tiệt, một thân tao vị." Tiêu Trần trợn tròn mắt, theo vào quốc khố.
"Mẹ nó cậu." Cửu Vĩ Hồ tức giận bạo nổ thô tục, thậm chí còn vén lên tay áo, ngửi mùi hương trên người mình.
Rõ ràng rất thơm, tao chỗ nào?
Trong quốc khố gì đó, khiến cho Tiêu Trần vui vẻ suýt chút nữa cười, số lượng dự trữ đá Thiên Oán kinh khủng kia, cũng đủ bản thân phá tan hai cái đại huyệt kế tiếp.
Về phần cái khác, Tiêu Trần không có hứng thú gì, vẫn là để lại cho Thư Nguyệt Nguyệt!
Dịch Minh tìm được một ít tài liệu, xem ra anh ta muốn giải trừ thuật thức trên người mình.
"Núi cao đường xa, giang hồ tái kiến."
Chuyện đã xong xuôi, Tiêu Trần cùng Dịch Minh cáo biệt.
Cuối cùng Tiêu Trần lại đi một chuyến Minh Nguyệt thành, dặn Minh Nguyệt thành chiếu cố vương triều Độ Nha, hoặc có lẽ là chiếu cố Thư Nguyệt Nguyệt.
Làm xong những thứ này, Tiêu Trần mới yên tâm rời khỏi.
"Còn nói cậu không thích nha đầu Nguyệt Nguyệt kia, cưng chìu còn kém không có nâng niu ở trong bàn tay." Trên bầu trời, Cửu Vĩ Hồ miệng đầy mùi dấm.
"Tôi còn thích cô đấy, buổi tối theo tôi ngủ chung!" Tiêu Trần liếc mắt, lấy ra khối lệnh bài Vô Thiên Tôn Giả đưa mình.
"Có thể, nếu như cậu chịu được." Cửu Vĩ Hồ chớp mắt, vẻ mặt khiêu khích nhìn Tiêu Trần.
"Vậy thì thôi." Tiêu Trần rất tự biết mình.
Thư Nguyệt Nguyệt là tiểu nha đầu, tuy là xinh đẹp thế nhưng hoàn toàn không để Cửu Vĩ Hồ trêu chọc người đàn ông của mình.
Nếu như cùng Hồ Ly ngủ cùng một chỗ, nam nhân nào có thể nhịn được.
"Cậu không phải là muốn đi đến đầm lầy Vân Mộng đấy chứ?" Nhìn thấy Tiêu Trần lấy ra lệnh bài, sắc mặt Cửu Vĩ Hồ sợ đến trắng bệch.
Tiêu Trần gật đầu: "Đúng vậy, viên thịt tốt vô cùng, tôi nhìn xem có thể kiếm ít đồ hay không."
Trong Vân Mộng thành, Tiêu Trần cùng Cửu Vĩ Hồ đang rảnh rỗi không có việc gì đi bộ.
Trải qua ba tháng lặn lội đường xa, hai người cuối cùng đã tới một tòa thành lớn gần đầm lầy Vân Mộng nhất, Vân Mộng thành.
Nơi này là nơi phải đi qua mới đến đầm lầy Vân Mộng, bởi vì Vô Thiên Tôn Giả rất gần, nơi đây cũng khó được một chốn cực lạc.
Nơi đây không có tranh chấp, không có giết chóc, dù sao không có người nào dám ở dưới mí mắt một vị tôn giả gây chuyện.
Tiêu Trần quyết định ở chỗ này hai ngày, ba tháng lặn lội đường xa, mặc dù Tiêu Trần cũng có chút mệt.
Thật ra chủ yếu là không thể ngủ, thói quen này một ngày dưỡng thành thật sự là không đổi được.
"Bói toán đoán mệnh, xem bói miễn phí, không lấy tiền!"
Đang ở trên đường tìm cái gì đó ăn, một thanh niên ăn mặc như người đạo sĩ, đi tới trước mặt hai người.
Tiêu Trần có chút ngạc nhiên, vùng hư không này, cũng có nghề nghiệp đạo sĩ này sao? Không biết có liên quan gì cùng với đạo sĩ trên vùng tinh không của mình không.
"Nhìn hai vị khí độ bất phàm, có hứng thú coi một quẻ hay không." Đạo sĩ tuổi còn trẻ cười híp mắt hỏi.
"Nói điểm dễ nghe coi." Tiêu Trần lấy ra một đống vàng, ném cho đạo sĩ tuổi còn trẻ.

Bình Luận

0 Thảo luận