"Vù vù-"
Người thanh niên không ngừng giãy giụa, tu vi toàn thân điên cuồng vận chuyển, nhất thời khí lưu tuôn ra, cuồng phong gào thét.
Nhưng Tiêu Trần cứ như một cự thạch mọc rễ, không hề nhúc nhích.
Sức mạnh của người tuổi trẻ trùng kích đến người Tiêu Trần, nhưng ngay cả một cọng tóc gáy cũng chưa thể chém xuống.
Người thanh niên biết ngày hôm nay đã đá trúng tấm sắt cứng, rất là thức thời giơ lồng sắt trong tay lên đưa cho Tiêu Trần.
Đưa lồng sắt qua, Tiêu Trần nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Tô Minh Nguyệt sưng đỏ, gân xanh trên cổ Tiêu Trần dựng lên như muốn nổ tung.
Lưu Tô Minh Nguyệt từ khi sinh ra đến bây giờ, sợ rằng chưa từng có ai đánh cô.
Ở Bất Quy Sơn, cô là tiểu công chúa, được hàng tỉ sơn quỷ cưng chiều lên trời.
Ra Bất Quy Sơn, ở bên người Tiêu Trần, đừng nói bị đòn, Tiêu Trần có hung ác cũng chưa từng hung ác với tiểu tử kia một lần nào.
Tiêu Trần tức giận trở tay tát hắn ta một cái, đầu người tuổi trẻ giống như một quả dưa hấu bị tảng đá đánh trúng, ầm ầm nổ tung, trắng đỏ rơi ra lả tả.
Nhìn người thanh niên không còn đầu, mọi người sợ đến mặt xám như tro tàn, tất cả đều quỳ xuống, không ngừng nói tha mạng.
Tiêu Trần không thèm để ý những thứ bắt nạt kẻ yếu này, con rệp sợ chết, sau khi tìm được trường bào của mình ở trên người người thanh niên thì xoay người rời khỏi đó.
Nhìn bóng dáng Tiêu Trần rời đi, mọi người có chút ngẩn ngơ, giống như không thể tin được, chính mình thế mà lại dễ dàng lượm lại một mạng nhỏ như vậy.
Phải biết rằng, trong giới tu hành, đuổi tận giết tuyệt, không để lại hậu hoạn mới là lựa chọn chính xác nhất.
Bởi vì phong thủy luân chuyển, bạn vĩnh viễn sẽ không biết có một ngày kia thù oán của bạn đột nhiên vùng lên.
Mọi người lấy lại tinh thần, nhìn người thanh niên không còn đầu, không chỉ không có một tia đồng tình, thậm chí còn đào bới tinh quang của người thanh niên, chia nhau bảo bối trên người người thanh niên, bọn họ mới là người thắng.
"Hu huh u hu tên đại bại hoại đánh em, huh u-" Lưu Tô Minh Nguyệt tựa vào lòng Tiêu Trần, không ngừng khóc thút thít, khóc đến thương tâm.
Tiêu Trần đau lòng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đỏ của Lưu Tô Minh Nguyệt, nhẹ giọng an ủi.
Cho đến khi dỗ ngủ Lưu Tô Minh Nguyệt, Tiêu Trần mới bắt đầu lên đường, tìm nửa ngày rốt cuộc tìm được nơi đóng quân của Thanh Phong Thần Nhai.
Hiện tại Tiêu Trần muốn đi Liên Hoa Động Thiên, nhưng thương đội đã trở về địa điểm xuất phát, không có thương thuyền, chỉ có thể ký thác hy vọng vào Thanh Phong Thần Nhai.
Nhìn Tiêu Trần trở về an toàn, hai tỷ muội như vân như vũ liền nổi nước mắt tại chỗ.
"Nghiệp chướng, về sau làm sao có thể lo liệu được?" Nhìn hai tỷ muội, Tiêu Trần bất đắc dĩ lắc đầu, "Chính mình khôi phục thực lực có thể thoát khỏi ảnh hưởng của Địa Thư, nhưng hai tỷ muội này sẽ không có thực lực đó."
"Không đánh Bát Bà một trận là không được mà, ghép uyên ương loạn hết cả." Tiêu Trần hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Trấn an được cảm xúc của hai tỷ muội, Tiêu Trần mới bắt đầu nói rõ mục đích của chính mình.
May mắn là trên người các nàng có Tinh La Bàn, lại vừa lúc có vị trí tọa độ của Liên Hoa Động Thiên.
Nếu như vậy, Tiêu Trần không trì hoãn nữa, mang theo Thanh Phong Thần Nhai dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Liên Hoa Động Thiên.
Đi lần này là hơn nửa năm, lần này là không có thương đội kéo chân, tốc độ nhanh hơn không ít, muốn theo chân thương đội, thì sợ rằng đoạn đường này sẽ phải đi ba bốn năm.
Rốt cuộc trên đường này không còn xảy ra sự tình phiền lòng gì nữa rồi, an toàn tới Liên Hoa Động Thiên.
Dừng trong hư không, nhìn một thứ có dáng vẻ như vòng xoáy, Tiêu Trần biết đây chính là lối vào Liên Hoa Động Thiên.
Động thiên cũng là địa phương các đại năng tự tạo ra để mình sử dụng, nói như vậy thì họ cũng sẽ không hiện nó ra lộ liễu.
Nhưng Liên Hoa Động Thiên này không chỉ bại lộ ở trong hư không, thậm chí còn có cửa vào nổi bật, Tiêu Trần cũng không hiểu rốt cuộc Đại Đế sáng tạo động thiên này là có ý gì.
Tiêu Trần cũng lười suy nghĩ nhiều, mình tới chữa bệnh, cũng không phải tới tìm lời giải.
Nhìn mọi người Thanh Phong Thần Nhai, Tiêu Trần suy nghĩ một chút, vẫn quyết định để cho các nàng về Địa Cầu trước.
Tiêu Trần không biết mình sẽ dây dưa lại chỗ này bao lâu, một năm rưỡi thì còn dễ nói, nếu như chủ nhân nơi này có tính tình cổ quái, hao tổn ba chục năm chục năm cũng không phải là không thể.
Bây giờ cũng không biết là tình huống Địa Cầu như thế nào, để cho Thanh Phong Thần Nhai đi Địa Cầu, với chiến lực của nhánh quân đội này mà nói, chí ít có thể uy hiếp phần lớn tu sĩ.
Hai tỷ muội như vân như vũ khóc lóc thút thít muốn đi cùng Tiêu Trần, nhưng thiên chức của binh lính lại làm cho các nàng không có biện pháp cãi lệnh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận