Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1799: Độc Cô Tuyết

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
Một người tráng hán mặt tươi cười nói: "Lão đại, hôm qua phố Ngu Nhạc chúng ta mới tới hai vị mỹ nữ tuyệt sắc, anh xem- "
"Tốt, đi gọi tới xoa bóp cho bổn đại gia, toàn thân tao dạo này không thoải mái, nên thả lỏng một chút." Hắc Phong ngang ngược vung móng heo.
"Được rồi, ngài chờ nha." Tráng hán chạy ra ngoài nhanh như một cơn gió.
Tráng hán vừa ra khỏi cửa đã giống như quả cà, nhìn phố Ngu Nhạc cách đó không xa, đất đai cực kỳ rộng lớn, lắp đặt thiết bị cực kỳ xa hoa, gương mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Chỗ như vậy, vốn nên trở thành thiên đường của nhân gian, nhưng cũng bởi vì tự thẩm mỹ quan kỳ lạ của lão đại, nơi đây bị cứng rắn xây thành địa ngục nhân gian.
Hơn nữa vì muốn dỗ lão đại hài lòng, mấy người bọn họ làm tiểu đệ, buổi tối mỗi ngày còn phải đi phát tiền, xin người khác tới chơi, tạo nên sinh ý thịnh vượng cũng chỉ là biểu hiện giả dối.
Không chỉ tiêu phí miễn phí, còn có tiền cầm, chuyện tốt như vậy đi đâu tìm được chứ, chỉ là người đã tới một lần thì cũng sẽ không bao giờ được tới lần thứ hai, xin tới cũng không được.
Cuối cùng không có biện pháp, mấy đứa tiểu đệ bọn họ chỉ có thể trời vừa tối là đi ra phố trói người, mang tới phố Ngu Nhạc ăn chơi.
Sinh ý yên lành, thế mà lại bị biến thành bắt cóc tống tiền, bọn họ bây giờ còn có một cvài huynh đệ vẫn đang ngồi trong tù á!
"Tiếp tục như vậy nữa, danh tiếng của chúng ta sẽ hoàn toàn thúi, có thể cũng đã thúi." Tráng hán lau lau nước mắt, lăn lộn trong xã hội đến nước này, coi như là quá khứ tương lai cũng không có ai như vậy.
Nhìn phố Ngu Nhạc mà nghĩ đến hai người "tuyệt sắc", tráng hán đột nhiên gào khóc, không để ý đến ai, khóc đến thỏa thích.
A, thực sự là nhân sinh! yếu ớt
"Heo, ở đâu rồi?" Trong lúc tráng hán khóc rống, một giọng nói của bé gái thanh lệ vang lên.
Tráng hán ngẩng đầu, một bé gái tám tuổi đứng ở trước mặt mình.
Ngũ quan bé gái hoàn mỹ không một tì vết, một đầu tóc ngắn hợp với khuôn mặt không lộ vẻ gì lại hợp nhau.
Cô bé này không phải ai khác, chính là Võ Vô Địch chuyển sinh mà gặp chuyện ngoài ý muốn, không đúng, hiện tại hắn ta tên là Độc Cô Tuyết.
Độc Cô Tuyết, một kỳ tích trong giới tu hành, được toàn bộ giới tu hành xưng là thiên chi kiêu tử, ánh sáng ngày mai, thiên tài bảy tuổi trùng kích thượng tam cảnh có một không hai.
Không chỉ kỳ tài ngút trời, hơn nữa tướng mạo tuyệt mỹ, thậm chí có người cảm thấy, sau khi Độc Cô Tuyết lớn lên, dung mạo có thể phân cao thấp với yêu chủ được công nhận là đệ nhất mỹ nhân.
Cũng tạo thành chuyện, tuy Độc Cô Tuyết còn tuổi nhỏ đã có vô số gia tộc tới nhà họ Độc Cô cầu hôn.
May mắn nhà họ Độc Cô không phải là hạng người ánh mắt thiển cận, không chỉ định một mối hôn sự nào cho Độc Cô Tuyết, nếu không... chờ Tiêu Trần nhân tính trở về, với tính cách bán hồn cũng không tiếc kia, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Tráng hán biết rất rõ về Độc Cô Tuyết, lau khô nước mắt, cố nặn ra một nụ cười, "Tuyết Nhi tiểu thư, chào buổi trưa."
Độc Cô Tuyết mặt không thay đổi gật đầu.
"Lão đại nhà tôi ở bên trong, hình như lão đại bị bệnh, Tuyết Nhi tiểu thư ngài giúp xem bệnh có được không?" Tuy đã rơi vào nước sôi lửa bỏng, nhưng đối với Hắc Phong, tiểu đệ bọn họ tôn kính kính yêu phát ra từ nội tâm.
"Chết thì có thịt ngon ăn." Độc Cô Tuyết lạnh lùng ném câu tiếp, sải bước đi vào trong phòng.
Không bao lâu sau, phòng trong vang lên tiếng Hắc Phong kêu thảm thiết thêm chửi bới.
"Độc Cô Tuyết, lão tử không để yên cho ông, ôi đừng mẹ nó kéo đuôi của tôi."
"Nhường ông còn nhỏ, ông không nên được voi đòi tiên, đau quá đau, cháu trai à ông buông ra cho gia."
Hai phút sau, Độc Cô Tuyết xách theo Hắc Phong bằng đuôi, mặt không thay đổi đi ra khỏi cửa, một đám tiểu đệ theo phía sau lạnh run, không dám nói lời nào.
"Tính toán chút, cả ngày cứ tính toán, mẹ nó tôi làm sao có thể biết Trần huynh đệ ở đâu."
Hắc Phong bị xách đuôi, một khuôn mặt heo chợt đỏ bừng, tuy tu vi cao hơn Độc Cô Tuyết rất nhiều, nhưng làm lão hữu mấy vạn năm, Hắc Phong không có khả năng động thủ với Độc Cô Tuyết, mặc dù bị đánh đầu u cục cũng sẽ không.
Độc Cô Tuyết dẫn theo Hắc Phong đang gào khan, vừa ra cửa đã bị mấy người cản lại.
Một nam nhân rất lạnh nhạt, rất khốc, hai nữ nhân xinh đẹp phổng phao, còn có một cô bé nhỏ như đứa con nít.
Mấy người này không phải ai khác, chính là đoàn người Tiêu Trần ma tính.
Cô gái thần bí tới từ trong hư không kia, à, ngài cảm thấy hai vị Đại Đế ở đây, nàng có cơ hội xuất thủ sao?
Tuy vậy nữ tử thần bí tới từ dị vực có thân thể Bất Tử Bất Diệt, giết không chết, nhưng phong ấn nàng vẫn có thể làm được.

Bình Luận

0 Thảo luận