Một cảnh tượng thần kỳ đã xảy ra.
Vô số cơn gió từ xa thổi tới.
Chúng bay lượn nhảy múa xung quanh Tiêu Trần, không chịu rời đi.
Tiêu Trần đột nhiên mở mắt, nhẹ nhàng chém một đao về phía trước.
Những cơn gió bay ra theo hướng của thanh đao, một lưỡi dao gió cực lớn cắt qua bầu trời, biến mất ở phía chân trời.
Khuôn mặt của Hạ Nhi tràn đầy khiếp sợ, không thể tin được.
Bởi vì nàng biết tiên sinh của nàng không có chân nguyên, tiên sinh không phải là một tu sĩ.
Nhưng tiên sinh không phải là tu sĩ lại dùng được Thiên Chinh Quyết.
Tiêu Trần trả lại thanh đao cho Hạ Nhi: "Nếu thích gió thì hỏi gió, nếu thích nước thì hỏi nước. Vạn vật trên thế gian này đều có linh hồn. Khi cô có thể cảm nhận được hỉ nộ ái ố của chúng vào một ngày nào đó, cô có thể chém ra một đao kia."
Đôi mắt của Hạ Nhi chợt sáng lên.
"Đa tạ tiên sinh." Hạ Nhi cúi đầu thật sâu.
Ảnh hưởng của một vị danh sư trên con đường tu hành là điều hiển nhiên.
Nếu để Hạ Nhi tự mình lĩnh hội, chỉ sợ không biết phải mất bao nhiêu năm mới có thể chém ra một đao đó.
"Tu hành cho tốt, tôi xem trọng cô lắm đấy." Tiêu Trần giả vờ giả vịt gật đầu, rồi lục thân không nhận cất bước đi.
"Phù... Hù chết cha rồi!" Tiêu Trần vung tay, tự quạt cho chính mình.
Đôi khi 'giả vờ' cũng mạo hiểm lắm.
Tiêu Trần căn bản không biết gì cả, mấy thứ quỷ hỏi gió hỏi nước này.
Vừa rồi chỉ là ý tưởng nhất thời nảy sinh, giả vờ mà thôi, không ngờ lại thành công.
Hình ảnh Tiêu Trần tiên sinh vung tay ngay lập tức trở nên cao lớn trong tâm trí của Hạ Nhi.
Nếu Hạ Nhi phát hiện ra những gì tiên sinh nói với nàng chỉ là cho vui, không biết có nôn ra ba lít máu hay không nữa.
Nhưng Tiêu Trần có lẽ không ngờ rằng mình sẽ chó ngáp phải ruồi, những lời này đã tạo ra một người sử dụng cực kỳ đặc biệt của Thiên Chinh Quyết.
Rất nhiều năm sau, một thiếu nữ sử dụng nguyên tố thiên địa làm làm chiêu thức của Thiên Chinh Quyết đã ngang trời xuất thế.
Dẹp yên Bất Chu giới hỗn loạn, ban ngày ban mặt quay về đại địa, đương nhiên đây là chuyện sau này.
Tiêu Trần giả vờ giả vịt chán chê xong lại đi lang thang.
Vừa đến giờ ăn trưa, hắn đã có mặt đúng giờ dưới chân núi với Lưu Tô Minh Nguyệt.
Nhà này ăn ké cái này, nhà kia ăn ké cái kia.
Bản thân Tiêu Trần cũng lười nấu nướng, nhưng vẫn nuôi Lưu Tô Minh Nguyệt trắng trắng mập mập.
Và công việc của Hắc Phong cũng diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Tên này kéo tất cả sinh linh ở Hắc Phong sơn, dẹp yên mặt phía bắc, tạo thành một mảnh đất trống rộng lớn.
Đây là nơi thành lập quốc gia.
Trong vòng nửa năm, nhờ sự giúp đỡ của các sinh linh núi Hắc Phong, thành trì đã bắt đầu thành hình với quy mô đơn giản.
Tên Hắc Phong này còn lẳng lơ dựng một bức tượng khổng lồ ngay trung tâm thành thị.
Bức tượng cao ba mươi mét này không ai khác chính là Tiêu Trần.
Bạn nghĩ đây là Hắc Phong vì muốn cho mọi người nhớ đến Tiêu Trần à?
Phi! Con lợn chết này mà có nhận thức được vậy à?
Hắc Phong đặt bức tượng của mình lên vai Tiêu Trần.
Con lợn ú nu cứ thế đứng trên vai Tiêu Trần, thu hút mọi sự chú ý.
Hắc Phong còn làm dáng, dùng hai vai người khổng lồ làm bàn đạp.
Trong lòng mọi người đều rất rõ ràng, chính là Tiêu Trần cứu bọn họ, cho bọn họ ruộng, cho bọn họ nhà.
Nhưng do Hắc Phong lạm dụng uy quyền, mọi người chỉ có thể nhắm một mắt, mở một mắt với chuyện bức tượng.
Vì điều này, Hắc Phong đã bị Tiêu Trần đánh không ít lần.
Về phần bức tượng, Tiêu Trần cứ để nó đứng đó, không thèm đoái hoài đến.
Về phần Chương Long, đúng như dự đoán của Tiêu Trần, là một người lãnh đạo rất tốt.
Địa vị của hắn ta trong suy nghĩ mọi người cũng ngày càng cao.
Những người gặp nhiều tai nạn này cuối cùng cũng nở nụ cười trên môi.
Như Tiêu Trần đã nói, mọi chuyện sẽ từ từ tốt hơn.
Về phần Tử Thần, cô đã đi ra ngoài từ lâu để thu thập tất cả thiên tài địa bảo từ toàn bộ Bất Chu giới để rèn thân thể tiếp theo cho Tiêu Trần.
Tiêu Trần quyết định sẽ trở lại Địa Cầu ngay khi Tử Thần trở về.
Bởi vì hiện tại Địa Cầu đang ở trong thời đại tốt nhất, bất cứ điều gì có thể xảy ra.
Và để tìm được Thương Lam Tâm, không thể cứ mãi ở trong cái Bất Chu giới này.
...
Thời gian trôi qua êm đềm như thế, một năm, hai năm, ba năm, trọn vẹn ba năm.
Khí lực của Tiêu Trần cũng tăng lên hai triệu cân, các khắc ấn trên quần áo cũng đã mở được hai trăm cái.
Bộ quần áo hai triệu cân Tiêu Trần đang mặc ba năm qua cũng chưa bao giờ được cởi ra.
Võ Vô Địch không dám tưởng tượng tầng thứ nhất được hai triệu cân sẽ nghịch thiên đến mức nào.
Nói chung, nếu võ phu muốn đạt được hai triệu cân khí lực thì phải trải qua một thời gian dài tích lũy.
Hoặc là khi đạt tới Thượng Tam cảnh, khi họ ngưng tụ võ đảm mới bùng nổ cực lớn, đạt tới trị số kinh người này.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận