"Tại sao thực lực của ngươi so với lúc đại chiến với Bạo Thực lại chênh lệch nhiều như vậy?"
Tiêu Trần ma tính không trả lời, bởi vì nguyên nhân quá đơn giản.
Lúc trước Tiêu Trần vừa mới khôi phục thân thể, thực lực còn chưa có trở lại đỉnh phong, cho nên mới có chênh lệch lớn như vậy.
"Chúng ta còn có thể gặp lại đấy."
Dịch Tiên cười lạnh, thân thể hóa thành tro bụi dưới ma đao.
Và Hắc Long cũng hóa thành hình dáng ban đầu - một làn khói đen dưới ma đao.
...
Tiêu Trần khép sách lại, để đám chữ nhỏ trở lại bên cạnh Tiêu Trần ma tính.
Tiêu Trần khẽ gật đầu với Tiêu Trần ma tính, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Trong thức hải, Tiêu Trần lênh đênh trong biển rộng.
Đang lúc Tiêu Trần thấy sắp buồn chán đến chết, bóng dáng thiếu niên đột nhiên xuất hiện trước người Tiêu Trần.
"Xong rồi à?" Tiêu Trần xoay người dựng lên, vui vẻ hỏi.
"Ừ." Thiếu niên khẽ gật đầu.
Lúc này Tiêu Trần đột nhiên phát hiện, bóng dáng thiếu niên có chút không rõ.
"Không sao chứ?" Tiêu Trần hơi lo lắng hỏi.
Thiếu niên mỉm cười lắc đầu: "Một ý thức mà thôi, cuối cùng vẫn sẽ phải tiêu tán."
Tâm trạng Tiêu Trần đột nhiên chùng xuống.
Nhìn sắc mặt Tiêu Trần hơi khó coi, thiếu niên cười lắc đầu: "Yên tâm, tạm thời tôi sẽ không biến mất đâu."
Nhìn thiếu niên phong khinh vân đạm, Tiêu Trần thực sự có chút không rõ hỏi: "Tại sao cậu phải phân chúng tôi ra, cậu hoàn chỉnh, không phải càng mạnh hơn sao? Hơn nữa khi ý thức này của cậu biến mất, thì là hoàn toàn cáo biệt với thế giới này."
Thiếu niên gật đầu, nhìn phương xa, mặc dù có chút thương cảm, nhưng càng nhiều hơn là vui sướng.
"Tôi chính là các cậu, các cậu chính là tôi, không sao." Thiếu niên khẽ cốc đầu Tiêu Trần.
"Tôi không yên lòng về cậu nhất." Sau đó thiếu niên nhẹ giọng nói: "Hai người bọn họ đều rất thuần túy, mà cậu quá phức tạp."
"Cậu có liệt căn của nhân tính, cũng có hào quang của nhân tính, cậu có khả năng thành Ma, cũng có khả năng thành Phật."
Tiêu Trần không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe "mình" tự nhủ.
"Thế nhưng." Thiếu niên chuyển đề tài: "Cậu là người duy nhất có thể thay đổi thế cục tương lai."
Tiêu Trần có chút không hiểu, luận thực lực, thần tính trên mình, mình tối đa cũng chỉ đánh ngang tay với đại ma đầu.
Nếu nói có thể thay đổi thế cục tương lai, hẳn là thần tính có thực lực mạnh nhất.
Thiếu niên dường như hiểu được suy nghĩ của Tiêu Trần, nhẹ nhàng lắc đầu: "Mặc dù là tôi hoàn chỉnh, cũng không có cách nào thay đổi thế cục tương lai, đây cũng là nguyên nhân tôi phân ra làm ba. Tôi hi vọng, có thể có một chút kỳ tích xảy ra."
"Kỳ tích?" Tiêu Trần hơi nghi hoặc: "Tới trình độ như cậu, vẫn còn tin tưởng hai chữ kỳ tích sao."
"Tin." Thiếu niên khẽ gật đầu.
Thiếu niên nhìn Tiêu Trần, cười ôn hòa nói: "Cậu chính là kỳ tích."
"Tôi?" Tiêu Trần nhíu mày.
"Từ từ rồi cậu sẽ rõ, cậu tiếp cận tính tình con người, từ xưa đến nay con người sáng tạo ra kỳ tích nhiều nhất." Thiếu niên nói rồi khẽ thở dài.
"Cậu đang lo lắng cái gì?" Tiêu Trần hỏi.
Thiếu niên gật đầu: "Tôi sợ thời gian không đủ."
"Đối phương thực sự mạnh mẽ đến ngay cả cậu hoàn chỉnh, cũng không có một chút phần thắng nào? Hơn nữa không phải cũng không có thiếu thời gian sao?"
Tiêu Trần nhíu, đột nhiên ý thức được, đại tai ách sợ rằng còn kinh khủng hơn so với tưởng tượng của mình rất nhiều.
Thiếu niên lắc đầu: "Không có phần thắng. Hơn nữa thời gian cũng không dài như cậu nghĩ đâu, đối phương che đậy thiên cơ, khiến dự đoán của thần tính không chuẩn xác cho lắm."
Thiếu niên thở dài, giọng điệu đột nhiên nghiêm túc: "Đại đạo trông coi hàng rào ở vùng đất Vẫn Thần, tranh thủ thời gian cho các cậu, nàng đã quyết định mình sẽ hi sinh vì vùng tinh không này."
Tiêu Trần không biết nói gì, đột nhiên cảm giác trên vai có thêm chút gì đó, thứ ấy là trách nhiệm.
Hơn nữa Tiêu Trần cũng hiểu, đại đạo làm như vậy có ý nghĩa thế nào, nàng cho phép thời đại mới thay thế bản thân.
"Mệt mỏi." Thiếu niên khẽ lắc đầu.
Thiếu niên đi về nơi xa, Tiêu Trần cứ như vậy nhìn bóng dáng của thiếu niên, còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi, thế nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
"Không chừa thủ đoạn nào đi tăng thực lực lên, chỉ có cậu mới có thể làm được." Giọng điệu bình tĩnh của thiếu niên truyền vào trong tai Tiêu Trần.
Tiêu Trần có chút không rõ, tới trình độ như bọn họ, phải làm thế nào để tăng thực lực lên.
"Đi một bước xem một bước đi!" Tiêu Trần cũng nghĩ không thông, nhẹ nhàng lắc đầu, bóng dáng dần dần biến mất.
Cửa Đao Ngục, Tiêu Trần từ từ mở mắt, không biết vì sao tâm trạng có chút trầm trọng.
Nhìn Tiêu Trần ma tính phía trên, Tiêu Trần nhếch miệng cười: "Hơ, đúng là làm phiền ngài lại đến chùi đít cho tôi."
Tiêu Trần ma tính hiếm thấy trợn trắng mắt, bóng dáng bay bay rơi xuống trước Đao Ngục.
"Tâm trạng không tốt?" Tiêu Trần ma tính hơi hiếu kỳ hỏi.
"Không phải là không tốt, là có chút phiền phức." Tiêu Trần lắc đầu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận