Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1621: Câu chuyện của Cửu Vĩ

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
"Chẳng lẽ có thứ gì khủng bố ở đây mà tất cả sinh linh đều không dám tới gần?" Cửu Vĩ Yêu Hồ chỉ có thể nghĩ ra lý do này.
"Nhưng sơn cốc khôi phục lại trạng thái ban đầu trong nháy mắt là xảy ra chuyện gì vậy? Chính mình không cảm nhận được khí tức bất thường nào cả."
"Kiểm tra một chút tình huống thân thể của mình đi." Tiêu Trần dặn dò.
Dù không biết tại sao nhưng Cửu Vĩ Yêu Hồ vẫn làm theo.
Sau một lúc, Cửu Vĩ Yêu Hồ lắc đầu: "Không có vấn đề gì cả."
"Không đúng." Sắc mặt Cửu Vĩ Yêu Hồ đột nhiên trở nên hơi khó coi.
Tiêu Trần đến bên cạnh Cửu Vĩ Yêu Hồ, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Lực lượng của tôi không thể khôi phục được." Cửu Vĩ Yêu Hồ cau mày, chín cái đuôi lông mềm như nhung đột nhiên xuất hiện sau lưng.
Đuôi phát ra ánh sáng xanh lam, nhưng ngay sau đó ánh sáng mờ dần.
"Trong không gian không có thứ gì hữu ích cho việc tu hành." Cửu Vĩ đầy vẻ không thể tượng nổi.
"Không có cái gì? Cô chắc chứ?" Tiêu Trần cũng cau mày.
Cửu Vĩ Yêu Hồ gật đầu khẳng định: "Phương pháp tu hành của tôi là do chủ thượng ban cho, khác hẳn với các cậu. Các cậu chỉ có thể dùng linh khí tu hành, còn tôi có thể dùng tất cả mọi thứ tồn tại để tu hành."
Năm tháng dài dằng dặc, dòng sông dài vô tận, bao nhiêu thời đại chói lọi cũng chìm trong dòng sông thời gian.
Mỗi thời đại đều có phương thức tu hành riêng của mình, lực lượng hấp thụ của mỗi thời đại cũng khác nhau.
Có thời đại tu hành nhờ vào sức mạnh của những vì sao, có thời đại tu hành nhờ vào phương pháp hít thở, có thời đại tu hành bằng khế ước triệu hồi, ... thậm chí có thời đại dựa vào bản thân nghiền ép thiên địa, một thời đại khác của võ giả.
Và thời đại Tiêu Trần sống là thời đại tu hành bằng linh khí.
Mỗi thời đại đều có những quy tắc riêng, Đại Đạo sẽ không cho phép thời đại của nó xuất hiện những dị loại.
Công pháp của Cửu Vĩ Yêu Hồ vậy mà lại có thể sử dụng tất cả lực lượng sẵn có để tu hành, đây quả thực là đại nghịch bất đạo.
Nếu bị Đại Đạo phát giác có lẽ sẽ bị đuổi giết đến chân trời góc biển.
Không nói đến những thứ khác, điều khiến Tiêu Trần kinh ngạc hơn chính là nơi này không có bất kỳ loại lực lượng nào có thể dùng để tu hành, quả là không thể tưởng tượng được!
Điều này cũng có nghĩa là người tu hành không thể nhận được bất kỳ phần bổ sung nào ở đây.
Sau khi lực lượng của bản thân cạn kiệt, người tu hành sẽ không thể tiếp tục tu hành, thậm chí có thể bị thoái hóa thành thân thể phàm thai!
Đối với một người tu hành, điều này đáng sợ biết bao.
Chỉ một điểm này có thể tương ứng với câu: "Đây là nơi tồi tệ nhất."
Nhưng vấn đề đặt ra là... làm thế nào để giải thích câu "đây là nơi tốt nhất" ?
Tiêu Trần lắc đầu, loại vấn đề này không thể chỉ suy nghĩ là có thể trả lời được.
Tiêu Trần thản nhiên nhổ một cọng cỏ nhỏ bên cạnh, nói khẽ: "Đừng tùy ý vận dụng sức mạnh, nếu như lực lượng của cô hao hết, chúng ta sẽ nửa bước khó đi ở chỗ này."
Cửu Vĩ Yêu Hồ gật đầu, lập tức thu hồi khí cơ toàn thân.
"Đi thôi, nhìn xung quanh sẽ luôn tìm thấy thứ gì đó hữu ích đó." Tiêu Trần đi theo con đường nhỏ phía trước.
Lần đi này là cả một ngày.
Ngoại trừ cây cối xanh um tươi tốt, không thể nhìn thấy thứ gì khác.
Đêm đen dần buông, Tiêu Trần và Cửu Vĩ Yêu Hồ vậy mà lại cảm nhận được một cảm giác đè ép quỷ dị.
Vào ban đêm.
"Không thể đi nữa." Tiêu Trần nhìn màn đêm đen kịt phía xa nói.
Cửu Vĩ Yêu Hồ cau mày hỏi: "Có phải cậu đã nhận ra cái gì đó rồi không?"
Tiêu Trần lắc đầu: "Tuy thần thức của tôi rất mạnh nhưng không thể phóng ra ngoài. Nhưng trực giác của tôi vẫn luôn chính xác."
Cửu Vĩ Yêu Hồ gật đầu, hai người dừng ở giữa con đường nhỏ, ngồi đối diện nhau.
Ban đêm hơi lạnh, không nghe thấy tiếng động gì, hoàn cảnh yên tĩnh đến mức ngột ngạt khiến Cửu Vĩ Yêu Hồ có chút bất an.
"Cô có thể nhóm một đống lửa, con gái luôn sợ bóng tối." Tiêu Trần cười nói.
Cửu Vĩ Yêu Hồ sửng sốt một chút, sau đó cười khẽ: "Tôi còn không nhớ rõ tôi đã sống bao lâu nữa. Còn là con gái gì nữa chứ, đã là một lão yêu bà rồi."
Mặc dù Cửu Vĩ Yêu Hồ nói như vậy, nhưng vẫn chiếu sáng xung quanh bằng hồ hỏa xanh lam.
Một ngọn lửa xanh lam nhàn nhạt sưởi ấm xung quanh.
"Ưm..." Đúng lúc này, một tiếng rên rỉ làm nũng vang lên trong ngực Tiêu Trần.
Sau đó một cái đầu nhỏ bám vào cổ áo Tiêu Trần chui ra, chính là Lưu Tô Minh Nguyệt vừa tỉnh ngủ.
Không biết tại sao Lưu Tô Minh Nguyệt gần đây càng ngày càng tham ngủ.
"Đại Đế ca ca, em đói bụng." Lưu Tô Minh Nguyệt nhảy lên đầu Tiêu Trần làm nũng.
Tiêu Trần cười lắc đầu, muốn lấy cái gì cho con bé tham ăn này.
Ngay khi bàn tay của Tiêu Trần chạm vào hồ lô nhỏ bên hông mình, vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi.

Bình Luận

0 Thảo luận