Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1833: Đi dạo phố

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
"Lão lưu manh, cậu thả tôi xuống được không?" Tiêu Trần thần tính vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé.
Tiêu Trần nhân tính nhắm mắt lại hỏi: "Vậy cậu còn muốn chơi nữa không?"
Lý do mà Tiêu Trần nhân tính nhắm mắt lại là bởi vì Tiêu Trần thần tính đang treo ngược trên cây, thật sự có chút hớ hênh, nhìn thấy nhiều quá khiến trái tim nhỏ bé của hắn cũng không chịu nổi.
"Hắc hắc." Vẻ mặt Tiêu Trần thần tính nũng nịu nụ cười, "Không phải chơi, không phải chơi, cậu thả tôi xuống trước có được hay không vậy!"
Tiêu Trần nhân tính bất đắc dĩ gõ trán, đặt Tiêu Trần thần tính xuống.
"Chúng ta đi dạo phố có được hay không?" Tiêu Trần thần tính vừa được thả xuống, đã xông lên khoác lên cánh tay Tiêu Trần nhân tính.
Tiêu Trần nhân tính tức giận đến nghiến răng, cháu trai này thực sự là tính xấu không đổi, nếu như đổi lại là người khác, chắc là Tiêu Trần nhân tính có thể đánh cho nó ra cớt.
Tiêu Trần thần tính thủy đưa mắt to ầng ậc nước chăm chú nhìn Tiêu Trần nhân tính, "Cậu còn chưa từng đi dạo phố với mình tôi bao giờ đâu, chỉ một lần, một lần thôi có được hay không?"
"Ừ, một lần, tôi cũng muốn đi." Lúc này Lưu Tô Minh Nguyệt bò ra từ bộ ngực nguy nga của Tiêu Trần thần tính, vẻ mặt mong đợi nhìn Tiêu Trần nhân tính.
Tiêu Trần nhân tính nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt đầy mắt mong đợi, tiểu gia hỏa này một đường lang bạt kỳ hồ cùng với mình, chẳng có nổi mấy ngày sống yên ổn, hình như đi dạo đường phố một lần cũng không quá đáng.
Tiêu Trần nhân tính bắt cô trở về, thả lên trên đầu mình, ".. chỉ một lần."
"Ác ác-" Lưu Tô Minh Nguyệt vui vẻ lắc lắc cái chân nhỏ.
"Đại Đế ca ca, ngực của anh không lớn không mềm như ngực thần tính." Trên đường cái, Lưu Tô Minh Nguyệt ăn mấy thứ đồ ăn vặt, nói lời ba hoa.
Tiêu Trần nhân tính ném ra một ánh nhìn xem thường, không nói lời nhảm nhí.
"Sau khi em lớn lên cũng sẽ lớn như vậy sao?" Lưu Tô Minh Nguyệt ngây thơ hỏi.
Tiêu Trần nhân tính nhìn sang bộ ngực lớn của Tiêu Trần thần tính, lắc đầu rất chắc chắn.
Lưu Tô Minh Nguyệt không vui quệt cái miệng nhỏ nhắn.
Tiêu Trần nhân tính an ủi: "Trước ngực mà treo hai quả dưa hấu rất khó khăn, quá không tốt."
Tiêu Trần thần tính đang chọn váy nhỏ, hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Trần nhân tính.
"Trừng cái gì mà trừng, có tin tôi bắt cậu đi vắt sữa hay không." Tiêu Trần nhân tính hung tợn oán hận một câu.
Tiêu Trần thần tính sợ đến rụt cổ lại, nhìn lồng ngực của mình, đắc ý lắc lắc đầu, nói thầm trong lòng, "Là do cậu thèm, mà lại không có lá gan."
"Nhưng tất cả mọi người rất thích, Đại Đế ca ca cũng thích." Lưu Tô Minh Nguyệt lắc lư cái chân nhỏ, đột nhiên nói ra một câu như vậy.
"Phốc-" Tiêu Trần nhân tính suýt nữa phun ra một ngụm máu, hai cái này đâu có giống nhau!
"Bộ này đẹp không, lão lưu manh."
Tiêu Trần thần tính thay một bộ váy liền áo màu đen, vui vẻ đi lòng vòng bên cạnh Tiêu Trần nhân tính.
"Nhìn con em cậu." Tiêu Trần nhân tính liếc mắt.
"Cậu mau nói coi đẹp không, nói xong tôi cho cậu xem nộn nộn của tôi." Tiêu Trần thần tính dụ dỗ Tiêu Trần nhân tính như một tiểu ác ma.
"Ha hả!" Tiêu Trần nhân tính bắt cánh tay Tiêu Trần thần tính lại, vén quần của hắn lên, "Lão tử muốn xem còn phải được sự đồng ý của cậu?"
"Oa cứu mạng, có người đùa giỡn lưu manh." Tiêu Trần thần tính xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, có thế nào cũng không nghĩ ra, lão lưu manh kia có gan lớn tới mức này.
"Tôi nói chứ, cậu mặc đồ in hình pikachu là sao?" Nhìn cái quần chíp in hình pikachu vàng choé, tròng mắt Tiêu Trần suýt nữa thì rơi xuống đất luôn.
"Tôi chọn một bộ cho cậu." Tiêu Trần nhân tính kéo Tiêu Trần thần tính đi tới cửa hàng nội y, "Cái này cũng không tệ."
Nhìn thứ kia chỉ có hai sợi dây, một mảnh vải mỏng bên trong, Tiêu Trần thần tính lấy một tay bịt đũng quần mình.
"Cái này sẽ kẹt vào kẽ mông í, tôi mới không cần đâu!" Tiêu Trần thần tính lắc đầu mãnh liệt.
"Cho em một cái nữa." Lưu Tô Minh Nguyệt lại là rất hiếu kỳ, vung quả đấm nhỏ.
"Một đứa nhóc con như em cần làm chi, treo cổ à." Tiêu Trần thần tính nói xong mạnh mẽ, kín đáo đưa áo ngực cho Tiêu Trần thần tính: "Mặc thử đi cho tôi xem, nếu không về nhà treo ngược cậu lên."
"Tiên sinh, xin lỗi, nơi đây không phục vụ phòng thay quần áo." Mắt thấy hai vị này càng ngày càng không đáng tin cậy, rốt cuộc người bán hàng đi tới cản lại.
"Đúng đúng đúng." Tiêu Trần thần tính suýt nữa cảm động người bán hàng đến rơi nước mắt.
"Thật sự không thay thử?" Tiêu Trần nhân tính nhe nhe răng, siết quả đấm, gương mặt cười xấu xa, "Tôi có thể giúp cậu thay thử."
"Cậu ăn hiếp người ta." Tiêu Trần thần tính nước mắc ầng ậc nhìn Tiêu Trần nhân tính, dáng vẻ đáng yêu suýt nữa làm cho Tiêu Trần nhân tính phun máu mũi.
"Khà-" Tiêu Trần nhân tính vén tay áo lên, đi tới động thủ, "Bây giờ nói chuyện còn không nói được đúng không?"

Bình Luận

0 Thảo luận