Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 644: Mảnh đại lục đầu tiên.

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
"Món pháp bảo La Bàn Rừng Rậm này hơi giống mấy con tàu vũ trụ trong phim khoa học viễn tưởng, đủ mọi chức năng khác nhau."
"Tàu vũ trụ à." Đầu óc Tiêu Trần đột nhiên thông suốt, không có đại năng tu hành thì tại sao hắn lại không bắt đầu với khoa học kỹ thuật nhỉ?
Tiêu Trần đã từng đi qua rất nhiều tinh cầu có khoa học kỹ thuật phát triển cực độ.
Tuy mấy cái tàu vũ trụ này có đều có khuyết điểm chí mạng như độ bền, Đại năng chỉ cần một món pháp bảo cũng đánh rớt nó được. Nhưng thứ mà Tiêu Trần muốn không phải năng lực tác chiến mà là khả năng giám sát.
Tiêu Trần cảm thấy điều này hoàn toàn có thể thực hiện được, miễn là khoa học kỹ thuật đủ tiên tiến thì chắc chắn có thể gánh nổi việc giám sát này.
Bây giờ khoa học kỹ thuật trên Địa Cầu chưa thể đạt tới trình độ này, cho nên hắn phải đi đến chỗ khác tìm kiếm.
Tiêu Trần cho rằng cách này rất được, nhưng tìm nó ở đâu lại trở thành một vấn đề.
Bản thân hắn chưa có khả năng vượt qua hư không nên việc đầu tiên vẫn là tái tạo cơ thể, phục hồi thực lực.
Tiêu Trần lâm vào trầm tư, sau đó nhanh chóng tiến vào một trạng thái nhập định rất kỳ quái. Cho nên toàn bộ La Bàn Rừng Rậm đều do Tiêu Mỹ Lệ chăm nom, bận rộn đến mức nhảy lên nhảy xuống.
Nhìn dáng vẻ ung dung của đám người bên cạnh, Tiêu Mỹ Lệ giận đến mức chỉ hận không thể phun một mồi lửa nướng trụi mấy con hàng này.
"A, cứu mạng a, xảy ra chuyện lớn rồi, yêu quái kìa!"
Ba ngày sau khi Tiêu Trần nhập định, Tiêu Mỹ Lệ đột nhiên gào toáng lên, đánh thức tất cả mọi người đang minh tưởng dậy.
Nhìn thấy bộ dạng này của Tiêu Mỹ Lệ, nguyên đám đều bị doạ đến run chân.
Thời điểm mọi người ngẩng đầu nhìn về phía thiên không, tất cả đều bị dọa đến mắt trợn ngược mồm há hốc, rất lâu cũng không nói lời nào
Tiêu Trần cũng tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn.
Lúc này trên đầu bọn họ không còn là hư không mênh mông nữa, mà đã biến thành một mảnh đại lục.
Tiêu Trần nhíu mày, đây hẳn là hình ảnh cụ thể của một đại lục đi.
Tiêu Trần đoán đúng rồi. Ngồi trong La Bàn Rừng Rậm mấy ngày, cuối cùng cũng gặp được mảnh đại lục đầu tiên.
Điều này khiến Tiêu Mỹ Lệ sướng đến phát rồi, vội vàng dùng La Bàn Rừng Rậm để kiểm tra tình hình trên mảnh đại lục kia.
Kết quả là khi phóng to hình ảnh lên, cô ta suýt nữa thì bị đau tim luôn rồi.
Một bộ xương trắng vắt ngang qua đại lục. Trước sau cộng lại sợ là không dưới một ngàn dặm, nhìn giống như xương của một con cự mãng khổng lồ.
Cho dù Tiêu Mỹ Lệ đi theo người hiểu biết rộng như Tiêu Trần mà cũng chưa bao giờ nhìn thấy xác một con cự mãng to như vậy. Cho nên sợ đến ngây cả chim, gớt nước mắt tại trận luôn rồi.
Tiêu Trần nhìn xác con cự mãng khổng lồ thì lập tức nghĩ đến con mãng thông thiên trắng đã xuất hiện trong trận đại chiến khi xưa.
Hắn nhấc tay bấm vài pháp quyết làm cho La Bàn Rừng Rậm dừng lại.
"Tôi đi xem thử thế nào, các người đừng có làm bậy."
Bóng dáng Tiêu Trần hóa thành một màn sương đen rồi biến mất trong không trung.
Hiện tại Tiêu Trần không có khả năng vượt qua hư không, nhưng vẫn có thể đi lại trong đó một lát.
Hơn nữa La Bàn Rừng Rậm đã ở rất gần đại lục kia nên đi một đoạn ngắn như vậy cũng sẽ không gây hại gì cho hắn.
"Rầm!"
Tiêu Trần nện mạnh vào mảnh đại lục, phía trên nó lập tức xuất hiện một cái hố trời.
Tiêu Mỹ Lệ ở trong La Bàn Rừng Rậm, hồi hộp phóng to hình ảnh. Lúc nào cũng theo dõi bóng dáng Tiêu Trần.
Những cảnh tượng ở đây cũng được truyền trực tiếp đến chỗ những người dân bình thường.
Mọi người nhìn cái xác khổng lồ trải dài ngàn dặm thì đều toát mồ hôi lạnh. Người nào thân thể không khoẻ lắm thì còn bị doạ cho ngất ngay tại chỗ.
Tiêu Trần đã đặt chân lên mảnh đại lục kia. Toàn bộ chỗ này không có lấy một gốc cây hay ngọn cỏ, mặt đất lộ ra màu đen rất quỷ dị.
Tiêu Trần nhanh chóng vốc một nắm đất cứng lên rồi chà xát, trên tay hắn lập tức hiện lên chút hắc quang.
"Độc tính mạnh thật đấy." Tiêu Trần có chút kinh ngạc.
"Chắc là nọc độc của con cự mãng khổng lồ đã làm mảnh đại lục này ô nhiễm rồi. Rõ ràng là chỗ này không thích hợp cho con người sinh sống."
Tiêu Trần đi dạo một vòng xem có thể tìm được truyền thừa của con quái khổng lồ này hay không.
Theo lý mà nói thì một sinh linh ở cấp độ này, ngay cả sau khi chết cũng sẽ lưu lại được thừa truyền.
Tiêu Trần đi lòng vòng ở đây gần nửa ngày, cuối cùng tìm thấy một vũng nọc độc còn chưa tán hết trong răng nanh trên đầu cự mãng.
Sau vô số năm mà nọc độc vẫn chưa tiêu tan đã thu hút sự chú ý của Tiêu Trần.
Tiêu Trần dùng ma khí bao trùm vũng nọc độc, sau đó dùng thần thức dung nhập vào trong đó.
Ý thức của Tiêu Trần đột nhiên chấn động, hình ảnh trong đầu đột nhiên xuất hiện biến hoá khủng khiếp.

Bình Luận

0 Thảo luận