Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 420: Sáng sinh tối chết (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
Tuy Tiêu Trần nghe không hiểu nhưng lại có thể hiểu được ý nghĩa trong đó, đại khái ý của nhóc con là, 'Mấy bé phải đi chuẩn bị chuyện đăng cơ của nữ vương, không thể chơi với hắn."
Tiêu Trần cười nói: "Đi đi!"
Cô bé vui mừng bay múa trước mặt Tiêu Trần một hồi, cuối cùng chu cái miệng nhỏ, hôn một cái thật mạnh trên mặt Tiêu Trần rồi mới đi.
Tiêu Trần cũng không bài xích cách biểu đạt tình cảm thuần túy trong sáng này.
Tiếp theo những cái kén tằm đều bắt đầu vỡ ra, một đám trẻ giống như thiên sứ từ bên trong bay ra.
Những đứa trẻ vẫy đôi cánh năm màu không ngừng bay quanh cây đại thụ, tiếng cười giòn tan vang khắp đất trời.
Nếu có người nói nơi này chính là tiên cảnh, Tiêu Trần cũng sẽ không cãi lại, bởi vì niềm vui nơi đây rất trong sáng.
Trong lũ trẻ có đứa ôm lá cây, có đứa ôm trái cây không biết tên, có đứa đi thu gom sương sớm... Hết thảy trông rất ngay ngắn, trật tự, không hề lộn xộn chút nào.
Điều không hài hoà duy nhất đó chính là dư ra một vị khách không mời mà đến, Tiêu Trần.
Thường có mấy đứa trẻ đi đến bên cạnh Tiêu Trần, đưa cho hắn một quả trái cây, hoặc là một chút nước đựng trong lá cây.
Tiêu Trần cảm thấy thú vị, hành động của đám trẻ này không khỏi làm hắn nghĩ tới chế độ phân công nhiệm vụ rõ ràng trong xã hội loài kiến.
Tiêu Trần nhìn một lúc, rồi vòng sang bên khác của cây đại thụ chuẩn bị rời đi.
Vừa tới bên này thân cây, Tiêu Trần đã nhìn thấy một đứa trẻ giận dỗi ngồi trên nhánh cây.
Trên người đứa trẻ quấn vài cái lá cây, sau lưng không có đôi cánh ảo năm màu sinh ra đã có sẵn, dường như cô bé chính là vịt con xấu xí, không hòa nhập được với những thiên sứ nhỏ kia.
Đứa trẻ cũng phát hiện ra Tiêu Trần, lau nước mắt, nở nụ cười nói: "Xin chào vị khách đến từ phương xa."
Tiêu Trần hơi tò mò hỏi: "Sao cô bé lại ở đây một mình?"
Cô bé thấy Tiêu Trần chịu nói chuyện với mình, vui vẻ đến mức nhảy nhót tung tăng, kết quả trong lúc lơ đãng đạp hụt chân rơi xuống đất.
Rơi xuống từ độ cao cả trăm mét chắc chắn biến thành bánh nhân thịt.
Tiêu Trần nhanh chóng đỡ được cô bé, ôm nó vào trong lòng.
Cô bé sợ tới rớt nước mắt, nắm quần áo Tiêu Trần bật khóc nức nở.
"Đừng khóc, đừng khóc, thỏ con ngoan nào..."
Tiêu Trần dỗ cô bé giống dỗ Cẩu Đản, cuối cùng cũng khiến bé bình tĩnh lại.
Tiêu Trần cảm thấy mình có thể đi làm vú em, dỗ trẻ con hoàn toàn không có vấn đề!
Cô bé nói cảm ơn Tiêu Trần, sau đó nước mắt nước mũi văng tung toé, kể khổ.
Mấy bạn nhỏ khác vừa sinh ra đã có quần áo lộng lẫy, vì sao bé lại không có.
Mấy bạn nhỏ khác vừa sinh ra đã có cánh ảo năm màu xinh đẹp, vì sao bé lại không có gì hết.
Tiêu Trần hơi nghẹn lời, không biết trả lời như thế nào.
Hắn nhìn cô bé mới sinh ra không lâu, đột nhiên phát hiện dường như cơ thể bé đã lớn hơn một chút, tóc cũng dài hơn một chút.
Tiêu Trần dụi mắt, chắc chắn không nhìn lầm, cô bé này đã lớn hơn một chút.
Tiêu Trần giống như phát hiện ra vùng đất mới, bởi vì vừa rồi hắn cũng không phát hiện những biến hóa trên người đám trẻ biết bay.
Tiêu Trần ôm cô bé lên, giống như đang ước lượng cân nặng.
"Nhớ kỹ cảm giác này, để lát nữa làm lại lần nữa."
Tiêu Trần làm xong việc này, lại nghĩ cách an ủi sự mất mát của cô bé.
Cuối cùng, hắn kể một câu chuyện cổ tích có tên là 'Vịt con xấu xí'.
Đương nhiên Tiêu Trần phải diễn đạt rõ ý mình muốn nói, đi thẳng trong lòng cô bé, nếu không bé sẽ không hiểu.
Dường như cô bé nghe rất say mê, nghe một lúc thì nằm trong lòng Tiêu Trần ngủ luôn rồi.
Dần dần cảm giác trên tay Tiêu Trần nặng hơn một ít.
Bây giờ Tiêu Trần đã có thể xác định, cô bé này quả nhiên đang không ngừng lớn lên.
Lúc trước là dáng vẻ ba bốn tuổi, bây giờ đã là dáng vẻ năm sáu tuổi.
Tiêu Trần nhíu mày, nếu cứ tiếp tục lớn như vậy thì đến lúc trời tối chẳng phải sẽ chết già hay sao?
Loli nhỏ trở mình, dường như không cảm nhận được biến hóa thân thể mình, tiếp tục ngủ vù vù.
Tiêu Trần dựa vào phía trên một thân cây, cũng không có ý định đánh thức cô bé.
Có một loại yên tĩnh phát ra từ nội tâm, dâng lên giữa chốn thế ngoại đào nguyên, làm Tiêu Trần không nỡ phá vỡ.
Dần dần, dần dần, Tiêu Trần cũng nhắm mắt lại, ngủ sâu.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Trần chân chính ngủ từ sau khi trở về từ Hạo Nhiên đại thế giới.
Chờ đến khi thức dậy, hắn nhìn về phía chân trời với vẻ khó tin.
Ở chỗ này, thế mà Tiêu Trần lại tìm được sự yên lặng tận sâu trong đáy lòng.
Lúc này, hắn cũng nhận ra bé con trong lòng đã trở nên rất nặng.
Tiêu Trần cúi đầu nhìn xuống, suýt chút nữa đã chảy máu mũi.
"Má ơi, cô gái xinh đẹp này là ai thế?"
Trong lòng ngực Tiêu Trần đang ôm một thiếu nữ xinh đẹp trần truồng, chỉ có vài miếng lá cây che những bộ phận quan trọng.

Bình Luận

0 Thảo luận