Hai người giống như chơi trốn tìm, ngươi truy ta đuổi, nhưng là trong quán mì bé tí, giống như đang làm trò hề.
Một lúc lâu sau, nam tử trung niên có vẻ hơi nôn nóng.
Đột nhiên, kiếm của nam tử trung niên quay lại, đâm thẳng vào Tiêu Trần.
"Chạy đi." Cô chủ hét lên, vội vàng nhào tới.
Nhìn thanh kiếm đang đâm đến, Tiêu Trần cũng không thèm nhấc mi.
Mặc dù bây giờ Tiêu Trần chỉ là võ phu, tức là tu sĩ Thần Nhất Cảnh.
Nếu chỉ xét từ góc độ cảnh giới, Tiêu Trần quả thực là một con gà siêu siêu yếu.
Nhưng sao có thể xem Tiêu Trần theo lẽ thường được.
Thân thể mạnh mẽ và khả năng khống chế máu có được từ truyền thừa tiên huyết, cũng như khí lực cực hạn.
Cho dù Thần Nhất Cảnh bình thường, lúc này cũng không là gì so với Tiêu Trần.
Về phần gã Trung Tam Cảnh trước mặt, ngay cả tư cách phá phòng thủ còn chẳng có nữa là.
"Ăn nhiều một chút để mau lớn, sau này gả cho anh."
Tiêu Trần chẳng thèm để ý đến gã, đẩy mì trên bàn đến trước mặt Lưu Tô Minh Nguyệt.
Nếu không phải Lưu Tô Minh Nguyệt chưa ăn xong, Tiêu Trần đã vỗ mông bỏ đi lâu rồi.
"Ai muốn gả cho anh, đáng ghét." Lưu Tô Minh Nguyệt vừa ngậm mì vừa vui vẻ nói.
Nhưng, điều mà Tiêu Trần không ngờ tới là thanh kiếm của nam tử trung niên đã bị chặn đứng nửa chừng.
Đương nhiên người chặn là cô chủ.
Điều càng khiến Tiêu Trần ngạc nhiên là cô chủ vậy mà lại dùng đôi tay mềm mại của mình nắm lấy thanh trường kiếm.
Thanh kiếm được khắc đầy phù văn xuyên qua lòng bàn tay của cô chủ như cắt đậu phụ, đâm thẳng vào ngực của cô.
"Xì xì..."
Âm thanh của cơ thể bị đốt cháy không ngừng phát ra.
Lồng ngực bị đâm thủng của cô chủ khồng ngừng bị ăn mòn và mở ra, một cái lỗ lớn khủng bố xuyên từ trước ra sau xuất hiện.
"Vì một người không quen biết có đáng không?" Thái độ quả quyết của cô chủ khiến nam tử trung niên chẳng hiểu nổi.
Cô chủ đã sống ở đây mấy chục năm, thái độ gần như không hỏi thế sự.
Hôm nay thái độ khác thường, liều chết cũng muốn bảo vệ đứa nhỏ này, thật là khó hiểu.
Thật ra trong lòng cô chủ cũng không biết tại sao.
Nhìn thấy đứa nhỏ này, không biết vì sao lại nảy sinh ý nghĩ dù chết cũng phải bảo vệ hắn.
Và suy nghĩ này thực sự đã ảnh hưởng đến hành vi của mình.
Bây giờ cô chủ chỉ có một suy nghĩ trong lòng, đó là bảo vệ thiếu niên này.
Cơn đau dữ dội khiến cô chủ gần như phát điên, một luồng khí cuồng bạo tuôn ra từ trên người cô chủ.
"Grào..."
Một âm thanh như tiếng gầm của dã thú phát ra từ miệng của cô chủ.
Hai chiếc răng nanh dài chìa ra khỏi miệng cô chủ.
"Hừ." Nam tử trung niên cười lạnh: "Bây giờ mới lộ ra chân thân, không cảm thấy đã chậm à, Kim Long Tài Quyết điều trị đúng là loại người yêu ma quỷ quái như mày."
Thanh trường kiếm trong tay nam tử trung niên phát ra ánh sáng chói mắt.
Tất cả phù văn trên thân kiếm giờ phút này dường như sống lại, không ngừng dũng mãnh xông vào vết thương của cô chủ.
"Ầm!"
Cô chủ bị đánh bay ra ngoài, đâm thẳng vào Tiêu Trần.
Tiêu Trần có chút bực bội vươn tay ra, chặn lại cô chủ đang xông tới.
Lúc này, vết thương trên cơ thể cô chủ bắt đầu hòa tan.
Có vẻ như thanh kiếm đã gây ra vết thương rất lớn cho cô.
Nhìn thấy Tiêu Trần vậy mà lại có thể chặn cô chủ dễ dàng như thế.
Đôi mắt của nam tử trung niên hơi nheo lại, nếu là người thường thì hoàn toàn không có khả năng này.
Nhưng thiếu niên trước mặt này rõ ràng không có khí tức nào của người tu hành, chẳng lẽ trên người hắn có bảo vật gì sao?
Với kiến thức của nam tử trung niên, chỉ có thể phỏng đoán được đến vậy.
"Mang thứ đó giao ra đây, chuyện hôm nay tôi sẽ không nhắc lại nữa."
Nam tử trung niên để mắt tới, lùi lại một bước, nói với Tiêu Trần.
Tiêu Trần liếc mắt, không thèm để ý đến gã.
Giống như một con voi chẳng thèm để ý một con kiến vậy.
Không có bất kỳ sự kỳ thị nào, chỉ là căn bản không phải cùng đẳng cấp mà thôi.
Kiến không bao giờ có khả năng nói chuyện với voi.
Tiêu Trần bưng kín vết thương cho cô chủ, đồng tử xanh lục của cô chủ bắt đầu dần mất đi nhan sắc.
"Chạy... mau." Mặc dù sắp chết, cô chủ vẫn nghĩ đến việc bảo vệ Tiêu Trần.
Giống như một vệ sĩ trung thành, bảo vệ vị vua của mình.
Lúc này, Tiêu Trần đột nhiên nhéo răng nanh của cô chủ như một trò đùa, nở nụ cười.
"Cô đang tự hỏi tại sao muốn bảo vệ tôi phải không?"
Cô chủ không còn nói được nữa, nhưng đôi mắt đầy khao khát câu trả lời.
"Bởi vì tôi là tổ tông cương thi của cô!"
Tiêu Trần mỉm cười rồi chỉ chiếc độc răng của mình, dùng tay chạm chạm.
Cô chủ nhìn chiếc độc răng, đầu óc trở nên trống rỗng, bởi vì cô không thể cảm nhận được khí tức của một cương thi trên người thiếu niên này.
Một luồng huyết khí ngập trời, khi Tiêu Trần lộ ra chiếc răng cương thi của mình, điên cuồng phun ra, giống như một đám cháy rừng lan ra đồng cỏ, ngay lập tức bao phủ khu vực xung quanh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận