Tiêu Trần lấy ra một Tu Di giới tử, trong đó có một số lượng lớn linh thạch thuộc tính do A Công của Bất Quy sơn đưa đến, còn có cả những linh thạch mà mình đã lừa gạt được.
Sau khi cân nhắc số lượng, Tiêu Trần gật đầu hài lòng, đủ để làm chống đỡ một đại thế giới rồi.
Tiêu Trần vung tay lên, lắc toàn bộ linh thạch trong Tu Di giới tử ra, sau đó tùy ý kết hai cái thủ ấn.
Một trận đồ cực lớn được tạo ra dưới chân Tiêu Trần.
Đây là Tụ Linh trận cơ bản nhất, mặc dù loại bao cỏ như Tiêu Trần cũng có thể sử dụng.
Điểm khác biệt duy nhất là Tụ Linh trận Tiêu Trần sử dụng, quy mô không chỉ lơn đến dọa người mà còn đơn giản thô bạo.
Tất cả các Tụ Linh trận khác cần phải chuyển hóa sức mạnh của linh thạch hoặc linh khí trước khi chúng có thể được sử dụng cho chính mình.
Còn Tụ Linh trận của Tiêu Trần chỉ đơn giản là hấp thu, thô bạo mà hiệu quả, dám làm như thế là nhờ vào cảnh giới của Tiêu Trần và cường độ của thân thể hắn.
Một số lượng lớn linh thạch thuộc tính ầm ầm nổ tung trong trận đồ, đại biểu cho màu sắc của các thuộc tính khác nhau, nhuộm hư không này thành đủ loại màu sắc, nhìn từ xa đẹp không thể nào tả xiết được.
Tiêu Trần không từ chối, bất kể là thuộc tính gì, tất cả đều hướng về ý thức trong cơ thể hắn.
Lực lượng bàng bạc tụ lại thành một dòng sông đầy màu sắc, rót thẳng vào cơ thể Tiêu Trần.
Thân thể Tiêu Trần giống như một cái động sâu không đáy, tham lam hấp thu lực lượng thượng vàng hạ cám này.
Kinh mạch trong cơ thể Tiêu Trần không những không bị đứt gãy và phá hủy dưới tác động của lực lượng cuồng bạo này, mà ngược lại, chúng không ngừng mở rộng, không ngừng tăng cường củng cố giống như một con kênh đang được mở rộng.
Cuối cùng, những lực lượng này hội tụ vào bụng Tiêu Trần, dần dần hình thành một bản đồ tinh vân vô biên vô hạn.
Cùng lúc đó, trong hư không phong vân biến hóa kỳ lạ, vô số dị tượng lần lượt xuất hiện, sức mạnh khủng bố đáng sợ bắt đầu tập hợp lại, chỉ chờ một đòn chí mạng.
Trở thành Đế là một chuyện đại nghịch bất đạo, đây là điều mà Đại Đạo ghét nhất, con đường trở thành Đế thường thường đi kèm với muôn vàn thiên phạt.
Từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu người tuyệt đỉnh đã ngã xuống dưới cơn thịnh nộ của Đại Đạo.
Đúng lúc này, một cô gái trẻ cõng theo một hồ lô lớn đi ngang qua trong hư không, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Tiêu Trần.
"Hóa ra là hai tên ngốc này." Cô gái trợn mắt, vung tay lên, tất cả dị tượng trong hư không lập tức tiêu tán.
Cô thực sự muốn cho Tiêu Trần một đòn, thế nhưng trong thâm tâm cô biết cho dù cô có đánh một trăm đòn, cũng sẽ không thể làm gì được tên lưu manh đó.
Hơn nữa, thực lực của tên lưu manh được khôi phục, nếu chọc giận hắn, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.
"Phi!" Cô gái nhổ nước bọt về phía Tiêu Trần, rồi nhanh chóng biến mất vô tung vô ảnh.
Về phía Tiêu Trần, sau khi sức mạnh vô tận rót vào trong cơ thể, vẫn chưa từng xuất hiện bất kỳ dị tượng nào.
Thậm chí thời gian dần qua, thần hoa trên thân thể Tiêu Trần bị kiềm chế, khí cơ biến mất không thấy gì nữa, nhìn qua có vẻ hoàn toàn giống như một người bình thường.
Đợi đến khi tất cả sức mạnh linh thạch bị hấp thu hoàn toàn, Tiêu Trần mới từ từ mở mắt.
Việc đầu tiên hắn làm là giơ ngón giữa ra đằng xa, sau đó rất hung hăng càn quấy nói: "Cô, lại đây đi!"
Đã rời khỏi phiến hư không đó đó, cô gái ngồi trên hồ lô suýt chút nữa ngã ngửa.
"Ah! Ah! Ah!" Cô gái tức giận hung hăng đánh mạnh vào hồ lô lớn dưới mông.
"Tiểu thư, đau lắm đấy." Phía trên hồ lô lớn hiện ra một khuôn mặt già nua, có chút than thở bất lực.
"Tay của tôi cũng đau." Cô gái tức đến ngứa răng, nhưng không thể làm gì được.
...
Trong một hư không khác, Ngục Long nhẹ nhàng nở nụ cười, bởi vì một lần nữa cô cảm nhận được bản thể của mình, điều đó có nghĩa là Tiêu Trần đã chiến thắng.
Lau đi những giọt nước mắt, cảnh cáo hai nhóc con Lãnh Tiểu Lộ và Lưu Tô Minh Nguyệt không được kể cho Tiêu Trần nghe chuyện mình đã khóc.
Lãnh Tiểu Lộ là người nghe lời nhất, ngay lập tức đáp ứng.
Lưu Tô Minh Nguyệt cắn ngón tay, nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu: "Tại sao zạ?"
"Không tại sao cả." Ngục Long cắn môi, nếu tên đó biết mình thực sự đã khóc, không biết sẽ bị chế nhạo bao lâu nữa.
"Tại sao không tại sao cả?" Lưu Tô Minh Nguyệt ngồi trên vai Ngục Long, đôi mắt to tròn đầy vẻ khó hiểu.
Ngục Long da đầu tê dại, con bé này lúc nào cũng hỏi những vấn đề như thế này sao?
"Dám hỏi lại nữa tôi sẽ bóp chết cô đấy." Ngục Long lạnh lùng đáp lại một câu, trở lại bộ dạng như trước.
"Ah, ah, không hỏi nữa, không hỏi nữa." Lưu Tô Minh Nguyệt co rụt vai lại vì sợ hãi.
Vừa bình tĩnh không bao lâu, một bóng dáng đột nhiên xuất hiện trước mặt Ngục Long.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận